Sáng mờ đất.
Tiểu Lăng lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy. Đầu cô vẫn còn khá đau. Có lẽ do lâu rồi mới xõa nên không quen cho lắm.
Cô nhìn quanh, mình đang ở đâu đây nhỉ?
Nhìn rất quen.
Căn phòng này là...!
Lúc này cô gái ma men nào đó mới để ý đến bóng dáng nam nhân đang ngồi cạnh cửa sổ.
Ánh mắt nam nhân nghiêm nghị, có phần giận.
"Ai cho phép em đi bar uống rượu".
Tiểu Lăng:"...".
Ừm, Lục Boss à, mặc kệ ai có cho phép hay không nhưng tôi vẫn cứ đi uống đấy.
Nhưng Tiểu Lăng vạn lần không thể nói ra câu đó. Cô còn muốn tung tăng bay nhảy ah~
Tiểu Lăng ánh mắt né tránh.
"Ách...".
Nhìn thần sắc của Lục Bạch Y lạnh băng. Tiểu Lăng có phần sợ.
Ánh mắt cô gái nào đó tỏ vẻ đáng thương. Người ta biết lỗi rồi mà.
"Từ nay cấm em". Lục Bạch Y ra lệnh.
Chồng cấm vợ.(Ai là vợ anh hả><).
"Nhưng tôi là diễn viên, sẽ có những dịp đụng đến nó". Tiểu Lăng nói khó xử.
Tiệc xã giao đối với một diễn viên là điều đương nhiên. Lỡ sau này Tiểu Lăng nổi tiếng thì sao.
Lục Bạch Y nhìn cô khẽ thở dài. Ánh mắt có chút tối.
"Tránh được thì phải tránh".
Tiểu Lăng mỉm cười ngoan ngoãn như bé mèo nhỏ.
"Tuân lệnh".
Tiểu Lăng nhìn chằm chằm Lục Bạch Y một hồi.
"Anh không đi làm?". Tiểu Lăng hỏi
"Tôi là chủ". Lục Bạch Y nhàn nhã.
Rồi rồi, anh là chủ nên anh làm gì cũng được.
"À". Tiểu Lăng cười khổ.
Thì ra người có tiền đều tùy ý như vậy.
Lục Bạch Y nhìn Tiểu Lăng.
"Mèo hoang nhỏ, em không tính ăn sáng sao". Lục Bạch Y nói châm chọc.
Tiểu Lăng mặt đỏ, bất đất dĩ nói.
"Gì...Ai là mèo hoang chứ".
Anh mới là mèo, à không, là hổ hoang ấy. Tôi muốn làm thỏ đáng yêu cơ.
Lục Bạch Y mỉm cười gian manh. Ánh mắt trêu ai đó.
"Vậy em nói xem con mèo hoang nào hôm qua đã cắn tôi nhỉ?".
Lục Bạch Y đưa cánh tay bị cắn ra. Chà chà, mèo hoang thật hung dữ nha, in vết rõ thế này.
Hư thế này, phải dạy dỗ lại.
Tiểu Lăng con nai vàng ngơ ngác. Tự chỉ vào mình.
"Do..tôi á".
Sao cô không nhớ chút gì vậy nè.
Lục Bạch Y thâm sâu, nhướng mày nói.
"Chẳng lẽ tôi tự cắn mình rồi đổ tội cho em".
Tiểu Lăng suy nghĩ, cũng có thể lắm chứ.
"Em cắn lần nữa, thử xem có khớp không?".
Lục Bạch Y nói.
Tiểu Lăng xua tay.
"Không cần, không cần. Là tôi cắn. Xin lỗi".
Lục Bạch Y vẫn nhìn cô.
Chỉ xin lỗi thôi sao, đơn giản vậy à.
Hiểu rồi! Tiểu Lăng thở dài, mặt hơi đỏ.
Cô gái ngốc nào đó tiến đến chỗ Lục Bạch Y. Dán băng cá nhân lên vết cắn. Ánh mắt long lanh cầu sự tha thứ.
"Mèo hoang sai rồi, hứa không tái phạm".
Đáng yêu chết mất.
Lục Bạch Y kéo Tiểu Lăng ngồi lên
đùi mình.
Tiểu Lăng:" Hả? Lục...Bạch Y".
Lục Bạch Y một tay ôm cô, một tay chống cằm.
"Hôm qua em còn nói tôi là Đại Ma Vương. Em sợ tôi".
Tiểu Lăng khóc thét. Rốt cô đã làm những chuyện gì. Chỉ mới một đêm mà đắc tội với Lục Bạch Y bao nhiêu chuyện.
Thấy cô gái nào đó mặt mồ hôi đầm đìa. Lục Bạch Y cười khổ.
Anh véo mũi cô.
"Tha cho em".
Ánh mắt cô sáng lên. Ôi may quá, thoát nạn rồi.
Lục Bạch Y thả cô xuống.
"Chuẩn bị rồi xuống ăn sáng. Bà Miệt có nấu cháo cho em".
Tiểu Lăng khẽ gật đầu.
Lục Bạch Y rời khỏi phòng cô.
Thấy Lục Bạch Y đi rồi, Tiểu Lăng liền gọi cho Âu Thái Thần.
Âu Thái Thần: "Alô...".
Giọng của anh giống như là vẫn còn đang ngáy ngủ.
Tiểu Lăng hằn giọng.
"Dậy".
Âu Thái Thần liền mở mắt tỉnh.
"Vĩ Tiểu Lăng, là bà?".
"Chứ ông tưởng ai".
Âu Thái Thần nhìn tên người gọi.
"Này, làm sao bà quen biết anh họ thế".
Tiểu Lăng khó hiểu.
"Anh họ nào?".
"Là Lục Bạch Y đó".
"Hả?".
Tiểu Lăng bất ngờ, Lục Bạch Y là anh họ của Âu Thái Thần.
"Là Lục Bạch Y đưa tôi về".
Âu Thái Thần bực dọc.
"Hừ, còn bế hẳn hoi".
Tiểu Lăng đỏ mặt.
"Này,...Rốt cuộc hôm qua tôi làm những chuyện xấu hổ nào?".
Âu Thái Thần mỉa mai, châm chọc.
"Ái chà, còn hỏi. Hôm qua ai đó đúng là không có tiết tháo, vừa thấy anh họ là liền ôm chầm lấy. Kêu người ta là Đại Ma Vương đẹp trai, lại còn muốn gả cho nữa. Vĩ Tiểu Lăng, càng ngày bà càng không có tiền đồ".
Tiểu Lăng: "...".