Có rất ít người để lại ấn tượng sâu sắc cho Thi Cảnh Hòa, khắc sâu đến mức vài năm sau gặp lại, nàng cũng có thể nhận ra được.
Nhưng Lục Chi chính là một người trong số đó, có thể là nhìn cô quá bắt mắt trong tấm hình chụp cùng Khâu Vũ, hoặc cũng có thể là cô quá dễ thương đáng yêu trong tấm hình bị Dư Mặc chụp lén.
Dù sao đi nữa, thời điểm Lục Chi tiến vào tiệm bánh ngọt kia, Thi Cảnh Hòa liền tự động đem cô liên hệ với nữ sinh trong trí nhớ - tình đầu của em gái Chung Niệm, cô gái mà Dư Mặc thích nhất.
Thi Cảnh Hòa chưa từng giao tiếp với Lục Chi, cũng chưa từng nghe qua giọng Lục Chi.
Ngoại trừ ảnh chụp, nàng chỉ có một lần nhìn thoáng qua gương mặt Lục Chi ở buổi liên hoan chào mừng của Dư Mặc, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khắc ở trong đầu.
Là một cô gái thoạt nhìn rất có linh khí, một đôi mắt thực sinh động câu hồn người, vốn dĩ đôi mắt như vậy vô luận nhìn ai đều sẽ như là hàm chứa tình ý, nhưng Lục Chi không có làm được, ánh mắt của cô tản ra ý vị nhìn thấu thế giới thê lương này.
Thi Cảnh Hòa biết nguyên nhân là gì, bởi vì Khâu Vũ đã chia tay Lục Chi, bởi vì Khâu Vũ đã xuất ngoại.
Cho nên cẩn thận tính ra, cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ở tiệm bánh ngọt mới xem như là lần đầu nàng cùng Lục Chi chính thức gặp mặt, trước đó có lẽ Lục Chi không có ấn tượng gì về nàng.
Lục Chi xuất hiện ở chỗ này để trò chuyện cùng một dì trung niên, Thi Cảnh Hòa ngồi bàn bên cạnh lén lút dựng lỗ tai lên lắng nghe.
Đây cũng là lần đầu Thi Cảnh Hòa nghe được giọng Lục Chi, trong veo mềm mỏng, lời nói ra không hề có lực sát thương, phụ huynh bên kia hoàn toàn không nói lý, nhưng em gái này cũng không có bao nhiêu tức giận.
Thi Cảnh Hòa âm thầm thở dài, cảm thấy Lục Chi.....quá yếu nhược.
Nàng tự hỏi trong chốc lát, vẫn là mở miệng giúp Lục Chi, hơn nữa giọng điệu còn âm dương quái khí, cố ý chọc giận vị phụ huynh kia.
Nàng một mặt hỗ trợ, một mặt cảm thấy Lục Chi hiện tại thật là thảm, vài năm sau thế mà lại bị gay lừa gạt.
Vốn dĩ nàng cho rằng rời khỏi tiệm bánh ngọt thì sẽ không gặp nữa, nào ngờ hôm sau lại gặp ở một nhà hàng cơm Tây. Đã vậy tình trạng còn thảm thiết hơn.
Ngồi đối diện Lục Chi là một chàng trai trông hết sức bình thường. Thi Cảnh Hòa quan sát đồng thời cũng nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Lần này không phải nàng cố ý nghe lén, mà là lúc ấy không khí bên trong khá là an tĩnh, bọn họ thì to tiếng, những người xung quanh cũng nghe được rõ ràng, không riêng gì Thi Cảnh Hòa.
Bùi Khả Nhiên nhỏ giọng nói với Thi Cảnh Hòa: "Em gái này cũng quá thảm rồi, hết bị gay lừa gạt lại gặp phải tra nam."
Lục Chi đau khổ níu kéo không có kết quả, tại bàn ăn khóc đến nhu nhược đáng thương, Thi Cảnh Hòa tinh ý thấy có trai lạ ngồi gần đó muốn tiến lên đưa khăn tay nhưng vẫn còn do dự chưa đi.
Thi Cảnh Hòa không có do dự, nàng hướng về phía Lục Chi đi tới, vừa đi vừa không thể hiểu nổi.
Không thể hiểu nổi Lục Chi tại sao mù quáng thành cái dạng này. Ban đầu xét ngoại hình và khí chất thôi cũng đủ thấy em ấy và chàng trai mặc áo sơ mi ca rô kia là người thuộc hai thế giới khác nhau. Cuối cùng biết ra hai người họ là người yêu, hơn nữa anh chàng kia còn không thích em ấy, điểm mấu chốt là từ nội dung nói chuyện có thể thấy được em ấy còn ôm ảo tưởng với hắn.
Thi Cảnh Hòa lại nhớ tới Dư Mặc sắp kết hôn, nàng đem Dư Mặc so sánh với anh chàng kia, cảm thấy Dư Mặc vượt trội hơn nhiều.
Chỉ mấy bước dài Thi Cảnh Hòa đã đi tới trước mặt Lục Chi, đưa khăn tay cho em ấy.
Thi Cảnh Hòa không biết Lục Chi có nhận ra mình hay không, nhưng vẫn là mở miệng nói thẳng ánh mắt Lục Chi không tốt.
Phải nói là rất không tốt, bạn trai cũ trước đó là gay, bạn trai cũ hiện giờ là tra nam.
Lục Chi khóc như hoa lê lấm tấm hạt mưa, đôi mắt sáng ngời kia cũng bởi vì nước mắt mà long lanh, chóp mũi ửng đỏ, rất đáng thương.
Diện mạo Lục Chi vốn thuộc về loại hình người ta nhìn qua liền muốn khi dễ, nếu phải tìm từ để hình dung thì đó chính là —— bông hoa trắng nhỏ. Nhưng bản thân Lục Chi không có mang tâm lý theo kiểu "bạch liên hoa", ánh mắt cô sạch sẽ thuần khiết, nội tâm cũng không nham hiểm độc ác, cô chỉ vừa vặn có diện mạo tiểu bạch hoa mà thôi.
Thi Cảnh Hòa chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nàng cùng với học muội nhỏ hơn hai khoá này liên quan đến nhau, trong lúc đi công tác, Bùi Khả Nhiên đã đề nghị tìm Lục Chi thương thảo hỏi xem em ấy có nguyện ý làm mẫu hình môi hay không.
Đúng vậy, làm mẫu hình môi, bởi vì Lục Chi thoạt nhìn thực ngọt, cái này làm cho Thi Cảnh Hòa lại nhớ tới ảnh chụp mà nàng nhìn thấy mấy năm trước. Có một ảnh là Dư Mặc chụp lén, Lục Chi nằm trêи bãi cỏ tựa hồ là đang ngủ. Khi đó nàng còn không có khái niệm "ngọt", chỉ là cảm thấy em gái này trông thật đáng yêu, khó trách Dư Mặc thích em ấy như thế.
Thi Cảnh Hòa không có do dự mà lập tức đồng ý, dù sao gần đây các nàng vẫn luôn phát sầu vì chuyện chọn người mẫu, đã hẹn gặp khá nhiều bạn nữ, nhưng không tìm được người hợp mắt.
Lục Chi lại rất phù hợp, cộng với hai lần bắt gặp "thảm cảnh", Thi Cảnh Hòa cảm thấy khoản phí tuyển dụng người mẫu này ít nhiều có thể làm cho Lục Chi vui vẻ hơn lên.
Hợp đồng thuận lợi, quay chụp cũng thuận lợi.
Xong việc hẳn là nên tách ra, nhưng Thi Cảnh Hòa lại muốn tìm Lục Chi chứng thực một chuyện, muốn hỏi em ấy có biết nàng hay không. Không phải biết với thân phận hot girl mạng, mà là thân phận bạn tốt của Dư Mặc, nhưng lời nói lâm thời tới bên miệng lại thay đổi. Chứng thực hay không dường như cũng không quan trọng, hai người vốn dĩ không có nhiều giao thoa, loại chuyện vô vị này không cần làm cũng được.
Nhưng tới lúc nghe thấy Lục Chi nói em ấy bị đau đầu, Thi Cảnh Hòa lại quyết định đi gặp mặt. Dù sao trong mắt Lục Chi, có lẽ nàng đã mang hình tượng thích xen vào chuyện người khác, bây giờ đi