Thi Cảnh Hòa vốn dĩ cảm thấy khí độ của mình không đến nỗi nào, nhưng ở phương diện này với Lục Chi, nàng tự dưng thành ra hẹp hòi.
Là nàng chủ động giúp Lục Chi đấu lại bà dì trung niên càn quấy, là nàng chủ động đưa khăn tay khi Lục Chi khóc đến thảm thương, là nàng chủ động hỏi Lục Chi có muốn lễ vật hay không.
Vân vân các thứ, đều là nàng chủ động.
Nhưng Lục Chi nói chuyện kiểu đó là muốn thế nào chứ? Thi Cảnh Hòa cảm thấy đặc biệt buồn bực, có cảm giác thất bại như là bản thân giúp quá hoá phiền.
Nàng đã lâu không có loại cảm thụ này, không nghĩ tới hiện giờ lại cảm nhận rõ ràng. Nhưng làm Lục Chi phát cáu đến hốc mắt đỏ lên thật là ngoài ý muốn.
Chờ khi nàng thật sự ý thức được bản thân mình làm sai, Lục Chi cũng đã rời khỏi nhà nàng.
Thi Cảnh Hòa nắm hộp quà trong tay, nội tâm dấy lên một tia nôn nóng.
Nàng biết mình là cố ý, nàng căn bản không có đến kỳ kinh nguyệt, nhưng lại lừa gạt Lục Chi tới nhà, còn tạo ra một lý do rất chính đáng —— tặng lễ vật.
Thi Cảnh Hòa cũng không phải muốn tặng lễ vật, chủ yếu là bởi vì thái độ Lục Chi mà cảm thấy giận dỗi, cho nên biết rõ cố phạm.
Rõ ràng biết Lục Chi chán ghét bị lừa gạt, nhưng lại làm như vậy một lần nữa.
Đã vậy qua ngày hôm sau, nàng vẫn cứ không khống chế được bản thân, thêm một lần lừa Lục Chi tới văn phòng.
May mắn là hiểu lầm cũng được giải quyết, ví dụ như chuyện ngày hôm đó nàng ở Liễu thành nghe được giọng nam gọi "Lục Lục", hoá ra đó không phải bạn trai mới của Lục Chi.
Ngay từ đầu Thi Cảnh Hòa không tin lắm, nhưng nhìn đến dáng vẻ vô hại của Lục Chi, cộng thêm Lục Chi còn cường điệu không chỉ một lần....Có lẽ, nàng thật sự đã hiểu lầm, sự việc kia chỉ là trùng hợp mà thôi, vả lại, ở chuyện này nàng căn bản không có bất luận tư cách cùng lập trường để phán xét Lục Chi đúng sai.
Thi Cảnh Hòa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tốt nhất là mình nên xin lỗi.
Nhưng nàng kéo không được mặt mũi, cho nên cố ý đợi đến tối mới gọi điện, cố ý hỏi Lục Chi có thể ra ngoài hay không.
Thật tốt, Lục Chi nhảy vào hố, nói hiện tại quá muộn không có thời gian, nếu không Thi Cảnh Hòa cũng không biết nên chôn mặt mình đi đâu.
Thậm chí để có lý do cho chuyện mình nghĩ thông suốt, nàng còn kéo ra tên người yêu cũ - Chung Niệm.
Trêи thực tế, cái ngày mà Chung Niệm kết hôn, nàng cảm thấy phi thường cao hứng, kẹo mừng cũng không có đắng.
Ở trước mặt Lục Chi, nàng nói "Kẹo mừng cưới người mình yêu rất đắng", thật ra đều là nói hươu nói vượn. Chỉ vì muốn phản bác cái câu "Kẹo mà cũng có đắng sao" của Lục Chi.
Bất quá xác thật là từng có khách hàng tới mua kẹo, vừa ăn vừa kêu "đắng", bởi vì người mình yêu sắp kết hôn, cô dâu còn không phải là mình.
Thi Cảnh Hòa nghĩ tới này đó cũng không tránh được thổn thức.
Thổn thức lại nghĩ tới Lục Chi, nàng không dám chắc Lục Chi hiện tại có phải thật sự biến thẳng không, hay chẳng qua là bị Khâu Vũ tổn thương quá mức cho nên lựa chọn yêu đương con trai.
Hoặc tệ hơn là....gặp dịp thì chơi, cho nên mới thường xuyên đổi bạn trai.
Được rồi, cũng không thể nói thường xuyên.
Lục Chi nói đó là hiểu lầm, nàng cùng thanh niên sơ mi ca rô chia tay còn chưa quá một tháng, không có khả năng tìm bạn trai mới nhanh như vậy.
Có thể nói Lục Chi đã trả xong nợ mà em ấy "thiếu" nàng, Thi Cảnh Hòa cho rằng trong thời gian ngắn Lục Chi sẽ không tìm mình nữa. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, bởi vì chuyện Kim Lâm cùng Sầm Toàn mà cả hai lại gặp nhau.
Tới phút cuối, Lục Chi đặt ra vấn đề, hỏi nàng có phải gái thẳng hay không.
Thi Cảnh Hòa có chút phát ngốc, bởi vì nàng rất chắc chắn Lục Chi không có khả năng biết chuyện nàng từng quen con gái.
Năm xưa nàng và Chung Niệm bên nhau, Chung Niệm cố sức giấu nhẹm chuyện hai người là tình nhân với người ngoài. Chuyện này cũng dễ hiểu, nàng biết đối phương sợ hãi ánh nhìn kỳ thị của người khác, thời đó mọi người hầu hết đều sẽ mắng chửi dè bỉu đồng tính luyến ái.
Trở lại....tại sao Lục Chi hỏi đến vấn đề này? Là bởi vì nàng đã lên tiếng ở buổi họp lớp sao?
Thi Cảnh Hòa nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng chỉ phải haha đùa cho qua chuyện.
Chuyện nàng thích con gái chỉ có người nhà cùng vài người bạn thân biết, quan hệ giữa nàng và Lục Chi chưa tốt đến mức không giấu nhau điều gì.
Vậy....sau buổi hẹn này, nàng cùng em ấy hẳn là sẽ không có giao thoa gì nữa?
Sau đó Thi Cảnh Hòa lại bận rộn ngập mặt, nào là công tác, nào là bạn thân sắp sinh em bé, Dư Mặc sắp kết hôn, dù là lý do gì, nàng đều cần thiết đến Liễu thành.
Nhưng Thi Cảnh Hòa đặt chân tới nơi không bao lâu thì thu được tin nhắn từ Lục Chi, nói em ấy tới Liễu Thành, hỏi nàng có muốn mua đồ vật kỷ niệm gì không.
Câu từ rất khách sáo. Còn sửa xưng hô thành "học tỷ", trước đó....trước đó cơ bản không có kêu nàng.
Thi Cảnh Hòa suy tư trong chốc lát, quyết định hỏi Lục Chi có muốn cùng đi ăn không.
Nàng có mấy lời muốn nói cùng Lục Chi, cũng chính là......làm Lục Chi nhớ tới Dư Mặc, nhớ tới nàng.
Nàng cũng không quá lý giải hành vi này của bản thân, nhưng có một điều nàng biết chắc, đó là Lục Chi cho dù biết Dư Mặc kết hôn thì em ấy cũng sẽ không đi quấy rầy.
Lục Chi cũng không phải thật sự là tiểu bạch hoa, làm gì muốn đến phá hoại hạnh phúc người ta, đúng không?
Rốt cuộc, Thi Cảnh Hòa đã có thể rành mạch mục đích tột cùng của hành động này.
Bởi vì Lục Chi không hề để tâm đến nàng "người bạn" này, nàng muốn có cảm giác tồn tại đối với Lục Chi.
Mà cảm giác tồn tại ấy chính là: Nàng nhận thức Dư Mặc, nàng biết Dư Mặc là bạn trai cũ của Lục Chi.
Thậm chí lúc ấy Thi Cảnh Hòa còn muốn nói nàng biết cả chuyện Khâu Vũ là bạn gái tình đầu của Lục Chi, nhưng nàng nhịn xuống, bởi vì Lục Chi hiện tại có vẻ rất là gái thẳng.
Nhắc tới quá khứ cong hình như không thích hợp, huống hồ chỉ mỗi cái tên Dư Mặc, đã đủ làm Lục Chi kinh ngạc không thôi.
Rất tốt, đây là hiệu quả mà Thi Cảnh Hòa muốn.
Ngày hôm sau nàng có hẹn giúp đỡ Dư Mặc trong khâu tổ chức hôn lễ, vội vội vàng vàng đến tận buổi tối mới có thời gian gọi cho Lục Chi, lại hỏi em ấy muốn cùng ăn tối hay không.
Nàng biết Lục Chi tới Liễu thành một mình, như vậy nàng hỏi thăm một chút cũng là hợp tình hợp lí.
Nhưng Lục Chi từ chối.
Thi Cảnh Hòa: ... thôi được.
Sang ngày thứ ba, nàng vẫn rất bận rộn, hôn lễ đã vào nước rút vì ngày mai là chính thức cử hành.
Thi Cảnh Hòa cảm thấy việc mình gọi cho Lục Chi đã trở thành thông lệ, mà nàng quả thật nghĩ liền làm. Lại một lần gọi điện cho Lục Chi, lúc này đây Lục Chi không