Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, mới đó mà em bé nhỏ nhắn ngày nào bây giờ đã được hơn hai tuổi.
Dõi theo từng bước chân đầu đời của con, đến lúc tập nói...!Tất cả quá trình trưởng thành của con đều được Trình Chí Viễn và Lục Tử Anh cẩn thận ghi lại vào một đoạn phim nhỏ.
-"Eri, mau vào rửa tay, vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ngủ nào."
Lục Tử Anh vừa bận rộn thu xếp lại giường ngủ, vừa nhắc nhở cô bé Eri đang miệt mài tô tô vẽ vẽ gì đó ở phía sofa.
-"Con muốn babi thôi!"
Một tone giọng non nớt vang lên.
Cô bé cau mày tỏ rõ thái độ không hài lòng, miệng nhỏ chúm chím đáp.
-"Babi sẽ không ở cùng chúng ta nữa."
Lục Tử Anh thấp giọng đáp.
Ngay sau đó, cô bé buồn bã bỏ luôn cả việc tô màu, lặng lẽ đi đến góc nhỏ gần sofa ngồi ra đó.
Có lẽ, cô bé không muốn bố phải sống một nơi khác.
Thấy vậy, Lục Tử Anh mỉm cười đi đến bế lấy Eri.
Mới ngày nào còn bế trên tay, nhỏ nhắn đỏ hỏn, chỉ được vài tiếng ư a.
Bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, cũng rất biết cách làm nũng, vui hay buồn bực đều thẳng thắn bày ra trên gương mặt.
-"Được rồi, hay là ngày mai mẹ đưa con đến thăm bố nhé?"
Tất thì, cô bé nhanh chóng thay đổi sang trạng thái mừng gỡ, vô tay hoan hô, lễ phép gật đầu đồng ý.
Sau nhiều lần thuyết phục không thành, Trình Chí Viễn đành khăn gối chuyển đến căn hộ của Wilson để ở cùng cậu ta.
Mặc dù không muốn xa con gái, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Lần này thì chính xác là hắn đã bị Lục Tử Anh đá, không một cơ hội quay lại.
-"Này, cậu có muốn ăn mỳ với tôi không?"
Bây giờ đã rất khuya, không hiểu kiểu gì lại bất chợt đói bụng vào giờ này.
Thế là đành cất lại giấc ngủ, kéo chăn bông lò mò đi xuống phòng bếp tìm đồ ăn lấp đầy bụng trước đã.
Trong khi còn đang loay hoay nấu mỳ cứu đói, thì Trình Chí Viễn trên người diện sẵn quần áo phẳng phiu đi xuống.
Nghe Wilson hỏi, hắn cũng tùy tiện đáp.
-"Không ăn đâu, tôi ra ngoài đây."
-"Đã mấy giờ rồi mà cậu còn lái xe ra ngoài, mà cậu...!đi đâu vậy hả?"
Wilson tò mò dừng lại công việc, tiến đến chỗ cầu thang, hỏi.
Trình Chí Viễn khó chịu trả lời.
-"Cậu quản hơi nhiều rồi đấy! Lúc trước Lục Tử Anh cũng không quản nhiều đến mức đấy đâu."
-"Thì chính là vì như thế nên cậu mới bị cô ấy đá đấy! Phí hoài hơn hai năm nay vẫn không một cơ hội.
Mặc dù cô con gái nhỏ của cậu ra sức giúp đỡ vẫn không thể thay đổi.
Đáng đời!"
Đúng là mồm miệng của cậu bạn này không thể không ghét bỏ.
Nói ra câu nào chí lý câu đấy, đến Trình Chí Viễn cũng bị chọc cho tức giận vung chân đá cho cậu ta một cái để cậu ta ngậm miệng lại.
-"Cậu không mở miệng không ai bảo cậu câm đâu."
-"Khi nào thì về đấy?"
Wilson vừa xoa mông vừa khó chịu hỏi hắn.
-"Không biết, thôi thì cậu cứ đóng cổng đi nhé!"
Nói rồi hắn lập tức xỏ lại giày lật đật chạy đi.
Hôm nay Bella có tổ chức tiệc sinh nhật ở căn hộ, buổi tiệc sẽ diễn ra vào buổi tối nhưng vì cô muốn đến căn hộ phụ giúp cô bạn chuẩn bị một số thứ, vừa hay Eri hôm nay lại được Lệ Mỹ Kỳ đón đến nhà cô ấy chơi, vậy ra cô không phải bận rộn việc gì.
Vừa đến bãi đỗ xe, đi được vài bước thì bóng dáng người quen cũ hiện ra trước mắt.
Trong một phút nào đó, sắc mặt của Lục Tử Anh có chút khó coi, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt chứa đầy căm hận.
Nghiên Tiểu Hy!
Nghiên Tiểu Hy cũng không bất ngờ vì sự xuất hiện này của người bạn cũ, cô ta cũng rất muốn gặp mặt cô nhưng vẫn còn chưa có cơ hội.
Hôm nay đúng là một thời cơ tốt.
Nghiên Tiểu Hy mỉm cười đầy tự tin, tiến đến trước mặt cô.
-"Lục Tử Anh, lâu rồi không gặp nhỉ?"
Một âm giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng lại mang theo châm biếm vang lên từ phía Nghiên Tiểu Hy.
Đúng là rất lâu, từ sau vụ việc lần đó đến nay đã gần 5 năm trôi qua.
Đây là cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng.
Thấy Lục Tử Anh vẫn im lặng không đáp, Nghiên Tiểu Hy lại mỉm cười nói thêm.
-"Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Gần 5 năm phải không, từ sau cái ngày mà cô hại chết bạn thân nhất của mình rồi trốn sang Pháp."
-"Nghiên Tiểu Hy, cô không có tư cách càng không xứng đáng được Hân Di xem là bạn bè thân thiết."
Lục Tử Anh lạnh giọng đáp.
Nghe đến đây, Nghiên Tiểu Hy bật cười lớn, dõng dạc đáp lại.
-"Vậy sao? Tôi thì lại nghĩ người không xứng đáng, không có tư cách là cô thì đúng hơn.
Bạn thân thiết lại có thể bỏ mặc bạn mình, đúng là nực cười.
"
Chuyện năm đó, vẫn là một vết sẹo trong lòng cô mà cho đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in trong đầu không thể quên được.
Nhìn bộ dạng, cách ăn mặc cũng biết cô ta sống một cuộc sống vô cùng thoải mái, hoàn toàn không một chút áy náy vì những chuyện mà bản thân đã làm.
Lục Tử Anh nở nụ cười nhạt, thản nhiên đáp lại cô ta.
-"Cô đổi trắng thay đen rất tốt đó.
Từ hung thủ lại trở thành kẻ vô tội, bằng cách đổ lên người người khác sao?"
-"Không bằng không chứng, ai lại tin cô chứ? Lục Tử Anh, năm đó là do cô làm ra, do cô quá xem trọng cảm xúc của bản thân mình.
Nếu không phải vì cô, Triệu Hân Di sẽ chết sao?"
Nghiên Tiểu Hy vẫn giương vẻ mặt tự đắt trả lời.
Lục Tử Anh sắc mặt sắc lạnh nhìn cô ta, đáp.
-"Cô đúng là không chút xấu hổ đấy!"
-"Tôi như thế nào đi nữa cũng không bằng loại phụ nữ chưa chồng lại có con đâu.
Thứ phụ nữ trắc nết, không biết xấu hổ.
Cô định dùng đứa con đó để giữ chân Trình Chí Viễn sao? Đúng là thâm độc.
Cô và cả đứa trẻ đáng ghét đó, tại sao không chết quách đi cho xong vậy hả? Còn đeo bám..."
A!
Lục Tử Anh không cho phép một ai làm hại hay xúc phạm đến con mình.
Còn chưa để miệng bẩn thỉu của Nghiên Tiểu Hy nói hết câu, cô trực tiếp tát cô ta một cái.
Nhận được cái tất bất ngờ, Nghiên Tiểu Hy mất thăng bằng tựa vào chiếc xe cạnh đó.
Đôi mắt đầy căm hận nhìn cô, một tay ôm lấy phần má đang dần ửng hồng vì cái tát như trời giáng vừa nãy, nghiến răng nghiến lợi quát.
-"Lục Tử Anh, mày điên rồi hả?"
-"Đây là bài học cho cô, không nói được những lời hay ho thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Lần sau còn dám dùng lời lẽ đó để nói đến con tôi thì không chỉ đơn giản là một cái tát đâu."
khoan đã! Nghiên Tiểu Hy vừa nhắc đến ai chứ? là Trình Chí Viễn sao?
Trong khi cô vẫn còn đang ngờ ngợ không tin vào những gì mình nghe thấy thì Nghiên Tiểu Hy đã trưng ra bộ mặt vênh váo nhìn cô.
Giờ phút này cô mới biết, hóa ra hắn và Nghiên Tiểu Hy lại có mối quan hệ từ trước.
Cô gái thường xuyên gọi vào điện thoại hắn, lại chính là cô ta.
-"Sao vậy? không ngờ tới đúng không? Không chấp nhận được rằng người đàn ông của mình lại có người phụ nữ khác bên ngoài, lại không