Ngay từ đầu, Lục Tử Anh đã nhìn thấy xe của hắn ở cuối bãi đỗ.
Khi đó, cô vẫn thấy rất tò mò, tại sao Trình Chí Viễn lại có mặt ở đây? Cô khẳng định bản thân mình không hề nhìn nhằm, bởi vì chiếc xe đó rất đặc biệt, ngoại trừ Trình Chí Viễn ra thì cô chưa thấy ai sở hữu, đương nhiên sẽ không nhầm.
Cho đến khi nghe Nghiên Tiểu Hy nhắc đến hắn, thì cô cũng đã hoàn toàn xác định được mình không hề lầm.
Hắn và Nghiên Tiểu Hy, hai người bọn họ đã qua lại từ rất lâu.
Vào khoảnh khắc đó, trái tim cô rất đau, rất khó chịu, cảm giác như bị ai đó dùng dao cứa sâu vào trong.
Cô lại không ngờ rằng Nghiên Tiểu Hy lại xuất hiện quấy nhiễu mọi thứ của cô, còn làm như cách mà cô ta đã làm đối với Triệu Hân Di năm đó.
Đương nhiên, cô sẽ không bao giờ trở thành Triệu Hân Di thứ hai.
Trước khi để thứ cảm xúc vớ vẩn đó làm tổn thương mình thì cô phải dứt khoát trước đã.
-"Nghe thấy rồi thì không cần tôi phải nhắc lại nữa đúng không?"
Cô lạnh nhạt hỏi.
Trình Chí Viễn đi đến tóm lấy cổ tay của cô, định kéo cô đến nơi khác nói rõ ràng mọi chuyện thì Nghiên Tiểu Hy lại chạy đến tóm lấy tay hắn, dùng vẻ mặt đáng thương giữ hắn lại.
-"Chí Viễn, em vẫn chưa khỏi bệnh.
Anh bỏ mặc em không lo sao?"
Trình Chí Viễn lòng đầy lửa giận, bây giờ hắn lấy đâu ra tâm trạng quan tâm đến Nghiên Tiểu Hy nữa chứ.
Thứ hắn để tâm là câu nói Lục Tử Anh mà thôi.
Hắn tức giận hắt tay cô ta ra khỏi người mình, giọng điệu có vài phần gắt gỏng.
-"Anh không rảnh đâu, em tự mà lo lấy đi.
Mau bỏ ra!"
-"Nhưng em..."
-"Cút"
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ, cùng với ánh mắt đầy sát khí của hắn.
Nghiên Tiểu Hy cho dù có mười lá gan cũng không dám nán lại thêm nữa.
Cô ta nhặt lấy túi xách rồi nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này, mục đích đã hoàn thành.
Nghiên Tiểu Hy cũng không cần thiết phải giả vờ làm gì nữa, nụ cười kiêu ngạo của kể đắc thắng lộ ra trên gương mặt.
-"Giữa cậu và Tử Anh có chuyện gì sao? Sao cậu phải làm vậy với cô ấy."
Giờ phút này Bella mới nhận ra mình đã bị lợi dụng, cô bạn bất mãn lên tiếng hỏi.
Chính Bella là người đã bắt tay cùng Nghiên Tiểu Hy bày ra vở kịch này.
Bella chỉ phụ trách đưa Lục Tử Anh đến, việc còn lại đều do Nghiên Tiểu Hy làm.
Cô bạn này hoàn toàn không biết mối thâm thù đại hận giữa hai người, chỉ nghe từ phía Nghiên Tiểu Hy bảo rằng trước kia tồn tại mối quan hệ rất thân thiết, vì một số hiểu lầm nên mất liên lạc....!Còn tưởng bản thân sẽ đứng ra hàn gắn quan hệ bạn bè cho hai người, xem ra lần này Bella đã sai.
Mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, chính vì hôm đó nhìn thấy Lục Tử Anh đến căn hộ của Bella, Nghiên Tiểu Hy nhanh trí bày ra kế này có thể dẫn dụ cô đến, cố tình tạo tình huống không hẹn mà gặp.
Tối đó, Nghiên Tiểu Hy đã tự mình dựng nên màn kịch cảm lạnh.
Cô ta tự tay đổ đá vào bồn tắm, không một chút thương xót bản thân cứ vậy mà ngâm mình gần nửa giờ đồng hồ.
Sau cùng là gọi điện cho hắn, cố ý bảo bản thân bị sốt rất cao nên nhờ hắn đưa đến bệnh viện, một kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
Đến khi Trình Chí Viễn đến,Nghiên Tiểu Hy lại không muốn đến bệnh viện.
Cho dù hắn có khuyên đến đâu cô ta cũng không đồng ý.
Hết cách, hắn cũng đành ở lại để trông chừng.
Đến khi trời sáng, Nghiên Tiểu Hy viện cớ ra ngoài để mua đồ ăn sáng cho hắn.
Còn phía Trình Chí Viễn, sau khi thức dậy không nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy đâu thì hắn cũng lập tức ra về.
Kết quả lại chứng kiến được cảnh Lục Tử Anh và Nghiên Tiểu Hy đang tranh cãi với nhau.
-"Cậu lợi dụng tôi sao?"
Bella tức giận hỏi.
-"Nếu không thì sao hả? Ngu ngốc."
Nghiên Tiểu Hy ném cho Bella một ánh mắt đầy xem thường, rồi huênh hoang bỏ đi.
Ở một nơi khác, Trình Chí Viễn và Lục Tử Anh đang hết sức căng thẳng.
Có lẽ, chuyện giữa bọn họ đã đến lúc kết thúc rồi.
-"Em trả lời đi.
Lục Tử Anh, từ đầu đến cuối anh chỉ là trò cười cho em thôi đúng vậy không? Hả?"
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô tìm kiếm câu trả lời.
Lục Tử Anh không một chút sợ sệt, cư nhiên đáp lại hắn bằng trạng thái hết sức bình thản.
-"Phải đó, tôi nói vậy xin hỏi anh đã hài lòng chưa vậy?"
Trình Chí Viễn bật cười, hắn đúng là có chút hụt hẫng khi nghe cô thẳng thắn nhận hết mà không một lời giải thích.
-"Lục Tử Anh, trong lòng em từ đầu đến cuối anh không là cái gì cả.
Em lúc nào cũng nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mỗi mình em.
Anh còn cho rằng là do bản thân anh làm chưa tốt, chưa đủ để em cảm thấy an toàn.
Nhưng xem ra thì không phải vậy, anh đúng là ngu ngốc mới tin rằng bản thân sẽ cố gắng vì em, còn mong em sẽ cho anh cơ hội đấy."
Hắn chỉ biết trách vấn cô, mà hoàn toàn không nhận ra phần sai ở bản thân.
Cô cũng quá mệt mỏi với mối quan hệ day dưa không hồi kết này.
-"Anh chỉ biết trách móc người khác không cho anh cơ hội, trách người khác không nhận thấy thay đổi của anh.
Vậy còn anh, anh đã bao giờ khiến người khác tin tưởng hay chưa vậy? Trước thì nói thay đổi, nhưng nhìn xem anh đã thay đổi như thế nào? Xin hỏi anh đến căn hộ của Nghiên Tiểu Hy để làm gì vậy? Những cuộc gọi lần đó đều là cô ta đúng không? Lúc tôi sinh Eri, xin hỏi anh đang ở đâu? Ở bên cô ta sao?"
Đứng trước những lời truy vấn này của cô, Trình Chí Viễn đúng là có phần khó xử.
Những chuyện trên hoàn toàn không oan uổng, nhưng chỉ đúng một nửa.
-"Anh vốn dĩ đã nói rõ ràng với em khi đó.
Phải, đúng là anh sai, anh không nên che giấu chuyện của Nghiên Tiểu Hy.
Nhưng giữa anh và cô ta chỉ là bạn mà thôi, vẫn là em không tin anh có đúng vậy không?"
-"Bạn sao? Trình Chí Viễn, khái niệm bạn bè của anh là gì? Là cho dù có lên giường với nhau đến sáng hôm sau thức dậy cũng là bạn đúng không? Huống chi loại người như Nghiên Tiểu Hy, cô ta là hạng người lẳng lơ, thích cướp đoạt của người khác.
Có phải ngay từ đầu anh đã biết, hai người đang cố tình trêu đùa tôi đúng không?"
Lục Tử Anh vẻ mặt tối sầm, bất mãn lớn tiếng quát.
-"Đừng bao giờ mang suy nghĩ vớ vẩn của mình ra áp đặt lên người người khác? Đúng là anh có biết chuyện đó, còn những chuyện khác..."
Nói đến đây,