Hai ngày ở bệnh viện đến khi bị Lục Tử Anh đuổi thì hắn mới chịu lê lết tấm thân này trở về nhà.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy ngồi sẵn ở trước sofa chờ đợi, hắn thở dài một hơi nặng nhọc, đi đến.
-"Còn tưởng là ai, sao em lại vào đây được vậy?"
-"Anh tưởng là ai nữa hả? Anh đang chờ đợi ai sao? Suốt ba hôm nay không thấy bóng dáng của anh đâu? Rốt cuộc anh đã đi đâu vậy? Đến một cuộc gọi cũng không có."
Sắc mặt Nghiên Tiểu Hy trở nên khó chịu nhìn hắn, luôn miệng đặt ra vô vàng câu hỏi, cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Lo lắng vì không biết hắn đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Còn sợ hãi chính là sợ bản thân trở nên mờ nhạt đi trong lòng hắn, sợ hắn sẽ tìm được một người phụ nữ khác, và còn cả người phụ nữ hôm đó cô ta vô tình gặp...!Tất cả đ ến đời sống riêng tư của anh vậy đâu.
Cho dù chúng ta có đang trong một mối quan hệ đi nữa, anh cũng không muốn em xen vào.
Em chưa trả lời anh, tại sao em lại vào được đây?"
Mật mã để mở khóa, ngoại trừ Lục Tử Anh ra thì chẳng còn ai biết.
Vốn dĩ hắn không nói và cũng chưa từng đưa Nghiên Tiểu Hy về nhà riêng của mình, tại sao cô ta lại có thể vào đó chính là điều mà hắn thắc mắc từ nãy đến giờ.
-"Là Wilson, anh ấy đã mở cửa cho em."
Nghiên Tiểu Hy đáp.
Hóa ra còn một cái tên này mà hắn quên mất.
Nhưng muốn cậu ta mở cửa, đương nhiên Nghiên Tiểu Hy đã cho cậu ta một khoảng lợi lộc gì đó.
Ngày mai nhất định phải tìm tên đó hỏi cho ra lẻ.
-"Được rồi, em mau về đi.
Anh phải đi tắm đã."
Trình Chí Viễn không mấy để tâm đ ến người trước mặt, chỉ để lại một câu rồi lật đật nhắc người bỏ đi.
-"Chí Viễn!"
Nghiên Tiểu Hy nhanh chóng chạy đến ôm lấy hắn từ phía sau, giữ chân hắn lại.
Cô ta dùng giọng điệu vô cùng đáng thương.
-"Những ngày qua chúng ta bên cạnh nhau, chẳng lẽ anh không một chút rung động với em hay sao?"
Trình Chí Viễn xoay người, đối diện với Nghiên Tiểu Hy.
Hắn cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với cô gái này.
Khi đó, chỉ là trong lúc chia tay Lục Tử Anh, hắn chỉ tùy tiện tìm một niềm vui mới để quên đi cô mà thôi.
Có thể nói, Nghiên Tiểu Hy chính là vật thay thế mà hắn dùng để khỏa lấp nổi trống trải cô đơn của chính bản thân mình tại thời điểm đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu hắn cũng đã nói rõ, quan hệ cả hai chỉ ở mức độ tìm hiểu, bắt đầu từ việc làm bạn...!Bây giờ, chẳng qua chỉ là hắn không còn thấy phù hợp nữa.
-"Tiểu Hy, chúng ta chỉ có thể làm bạn.
Anh thực sự không thể cùng em bước vào một mối quan hệ nghiêm túc.
"
Nghiên Tiểu Hy vẫn không chấp nhận được sự thật, cô ta cứ thế mà ôm lấy hắn thật chặt, như chỉ sợ sơ ý nới lỏng thì hắn sẽ biến mất.
-"Không, không phải thế.
Ba ngày qua anh không đến tìm em, là vì trước đó em đã làm gì khiến anh không vui, khiến anh không hài lòng.
Chí Viễn, anh nói đi! Chỉ cần anh nói em sẽ s.."
-"Ba ngày qua anh đến bệnh viện."
Trình Chí Viễn nghiêm giọng đáp.
Nghe đến đây, cô ta đảo nhanh ánh mắt quan sát người hắn, lo lắng hỏi.
-"Anh làm sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?"
Trình Chí Viễn nắm lấy hai bã vai của cô ta, mệt mỏi trả lời.
-"Không có, không phải anh, em bình tĩnh nghe anh nói được không?"
Ngay lúc này, Nghiên Tiểu Hy cũng ngộ ra được vấn đề.
Cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu, hời hợt hỏi.
-"Là vì người đó đúng không?"
Ánh mắt Trình Chí Viễn dịu đi vài phần, hắn gật đầu biểu hiện cho sự đồng ý.
-"Vậy thì sao chứ? Hai người đã chia tay rồi kia mà? Cô ta còn bắt anh chịu trách nhiệm sao? Con người đó trước giờ vẫn luôn là như vậy nhỉ? Tỏ vẻ thanh cao, cuối cùng lại thành ra bộ dạng đê hèn thấp kém đó."
Nghe đến đây, Trình Chí Viễn nhíu mày khó hiểu nhìn Nghiên Tiểu Hy gương mặt đầy căm phẫn.
Bọn họ còn chưa gặp qua nhau, đến tên nhau còn không biết thì làm sao Nghiên Tiểu Hy lại có thể có những loại biểu cảm kèm theo lời nói gắt gỏng này?
-"Em có ý gì?"
Nghiên Tiểu Hy bật cười khinh bỉ, lạnh giọng giải đáp thắc mắc cho hắn.
-"Lục Tử Anh, năm 17 tuổi đã từng là một kẻ giết người đấy! Cô ta từng khiến cho một người bạn thân vì cô ta mà phải tự sát.
Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ hại anh thê thảm.
Chí Viễn, em đang bảo vệ anh mà thôi.
Em không muốn anh phải dính dáng đến loại phụ nữ độc ác đó!"
Trình Chí Viễn ngờ nghệch không tin vào những gì mà chính bản thân mình vừa nghe thấy, hắn còn cho rằng Nghiên Tiểu Hy bởi vì không muốn hắn quay về với cô nên cố tình bịa ra loại chuyện như thế.
-"Em nói dối."
-"Em không nói dối!"
Nghiên Tiểu Hy nhanh chóng buông lời khẳng định.
-"Em không có lý do gì để bịa đặt ra chuyện xấu xa như vậy để vu khống cho người em chưa từng gặp qua.
Trình Chí Viễn, hôm đó em tình cờ biết được chuyện anh và Lục Tử Anh có quan hệ yêu đương, em thật sự rất kinh ngạc.
Bởi vì loại người xấu xa như cô ta lại có thể sống yên ổn như thế kia đấy! Cô ta hoàn toàn không cảm thấy ân hận một chút nào cả."
-"Đủ rồi, anh không muốn nghe nữa.
Em mau về đi, đừng bao giờ đến tìm anh nữa, nghe thấy không?"
Trình Chí Viễn khó chịu lớn tiếng quát.
-"Em chỉ là vì anh mà thôi."
Nghiên Tiểu Hy bất mãn đáp.
Nhìn người đàn ông tưởng chừng sắp sửa là của mình lại vô duyên vô cớ vụt mất, mấy ai lại thấy vui kia chứ? Huống hồ Nghiên Tiểu Hy chính là loại người, thứ gì không có được, cô ta lại càng muốn sở hữu, chắc chắn sẽ không buông tay hắn dễ dàng như thế.
Thấy Trình Chí Viễn im lặng, sắc mặt lạnh lẽo.
Cô ta cũng không nán lại