Mùa hè năm 2003, sau khi chứng kiến cảnh tượng người bạn thân nhất của mình tự vẫn, Lục Tử Anh mang theo nỗi đau thương, ân hận rời khỏi Trung Quốc.
Đến tận bây giờ, ám ảnh cùng nỗi ân hận vẫn cứ bám lấy cô.
Mọi chuyện năm đó cô vẫn nhớ rõ từng chi tiết, không sao quên được.
Trình Chí Viễn sau mỗi buổi học đều đến bệnh viện tìm cô, mặc kệ Lục Tử Anh có xua đuổi đến mức nào đi chăng nữa, hắn vẫn mặt dày ngoan cố ở lại.
-"Anh không cần phải đến đây nữa đâu, có Mỹ Kỳ và Dĩ Thần ở đây rồi."
-"Lệ Mỹ Kỳ còn phải bận học, Bạch Dĩ Thần đó lại càng không thích hợp để chăm sóc người bệnh."
Trình Chí Viễn vừa nói, vừa tiện tay lột vỏ quả quýt cho cô.
Những ngày này cô nhận ra hắn rất khác biệt so với trước kia.
-"Anh đang có chuyện gì sao?"
-"Anh thì có chuyện gì được nữa.
Chỉ là nhận ra bản thân không thể sống mãi như vậy mà thôi!"
Trình Chí Viễn cười trừ, đưa đến cho cô một cốc sữa.
Nghe đến đây, Lục Tử Anh hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Dạo gần đây hắn gầy hẳn so với trước kia, còn chăm chỉ đến lớp học...!Mọi chuyện thay đổi một cách đột ngột đến cô cảm thấy lạ lẫm.
-"Sao vậy? Ngạc nhiên sao? Anh thật sự đã thay đổi rồi.
Tử Anh, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
Hai bàn tay cô nắm chặt lấy cốc sữa ấm trên tay, cúi đầu lặng lẽ xoay đi nơi khác.
-"Đứa trẻ trong bụng cần một gia đình hoàn chỉnh, hãy để anh làm điều đó đi."
Cô không biết bản thân mình có nên tin tưởng hắn nữa hay không, Trình Chí Viễn chưa bao giờ thật sự khiến cô cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, hình ảnh hắn bên cạnh người con gái khác lại bất chợt hiện lên trong đầu cô.
Thấy cô không hồi đáp, hắn cũng thôi không đề cập nữa.
-"Anh có nhờ Lệ Mỹ Kỳ mang bữa tối đến cho em.
Buổi tối anh không thể đến được, ngày mai anh đến bệnh viện đón em."
Trình Chí Viễn sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi lật đật rời đi ngay sau đó.
Kể từ ngày bị ông Trình khóa thẻ tín dụng, hắn bắt đầu bận rộn làm việc.
Nếu hắn còn không làm, với tính cách tiêu tiền phung phí của hắn thì ước chừng chỉ sống được 2 hôm trên đất Pháp.
Lệ Mỹ Kỳ mang theo bữa tối đến cho cô, cô bạn còn mang cả hoa bách hợp mà cô thích đến để trang trí phòng bệnh, có thêm hoa cỏ, tinh thần sẽ thoải mái hơn.
-"Cái tên đó, hắn tưởng mình với cậu xa lạ chắc.
Còn gọi điện thoại đến nhờ vả, tình bạn của chúng ta còn phải nhờ hắn nhắc nhở sao?"
Lệ Mỹ Kỳ bất mãn lên tiếng kể lại việc Trình Chí Viễn đã gọi đến nhờ cô bạn chuẩn bị bữa tối mang đến bệnh viện cho cô.
Lục Tử Anh khẽ mỉm cười, tiếp tục ăn nốt bát cháo mà Lệ Mỹ Kỳ mang đến.
-"Cậu em trai đó của cậu hôm nay không đến sao?"
Lệ Mỹ Kỳ tò mò hỏi.
-"Suốt ngày hôm qua Dĩ Thần đã mệt nhiều rồi.
Mình bảo hôm nay không cần đến, để nó có thời gian nghỉ ngơi."
Lục Tử Anh nhanh chóng trả lời.
Vừa dứt lời, Bạch Dĩ Thần tay xách nách mang hai túi xách đi đến.
-"Chị, em đến rồi đây."
Nhìn thấy cậu ta, gương mặt Lệ Mỹ Kỳ phút chốc thay đổi, cảm giác nóng bừng hai tai khi vô tình nhớ đến chuyện hôm đó của hai người.
-"Bảo em hôm nay không cần đến kia mà!"
Lục Tử Anh nhìn những túi đồ mà cậu em trai ngoan mang đến, không khỏi tò mò.
-"Em mua gì nhiều thế?"
-"Bánh mà chị thích ăn đấy! Còn có hoa quả.
Dưa lưới hôm nay rất ngon, trên đường đến đây nên em mua cho chị một ít."
Bạch Dĩ Thần hào hứng giới thiệu hai túi đồ mà mình mua đến, không quên nhìn sang Lệ Mỹ Kỳ.
-"Gì đây? Không khỏe sao? Trông sắc mặt chị đỏ thế?"
Cái tên nhóc này, sao lại cứ nói thẳng thừng ra thế ấy nhỉ.
-"Đâu, đâu có, làm gì có chứ.
Mà này, cậu nh ỏ hơn tôi đấy nhé! Tôi không phải bạn cậu, nói năng lễ phép chút đi."
Bạch Dĩ Thần trừng mắt nhìn Lệ Mỹ Kỳ, oan uổng trả lời.
-"Chị à, từ nãy đến giờ tôi nói chuyện với chị rất tử tế chị còn muốn sao nữa."
Lục Tử Anh nhìn hai kẻ trước mắt đang không ngừng bới móc nhau chỉ biết lắc đầu mỉm cười bất lực.
-"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.
Mau qua đây ăn cùng đi."
-"Tử Anh, hôm nay mình không ở lại với cậu được.
Bởi vì mình còn một số bài báo cáo, ngày mai còn phải hoàn thành nộp cho giáo sư."
Nhận được nét mặt áy náy của Lệ Mỹ Kỳ, Lục Tử Anh mỉm cười để cô bạn yên tâm.
-"Không sao, mình ở đây còn có Dĩ Thần.
Cậu cứ yên tâm đi, cảm ơn cậu vì bữa tối.
Cháo mà cậu nấu thật sự rất ngon đó!"
-"Vậy ngày mai mình lại nấu cho cậu nha."
Không có gì vui hơn khi bao nhiêu công sức của mình bỏ ra lại được người khác khen ngợi.
Lệ Mỹ Kỳ mỉm cười, vui vẻ đáp.
Lục Tử Anh lập tức gật đầu.
-"Này, để tôi đưa chị ra xe."
Nhìn thấy Lệ Mỹ Kỳ chuẩn bị rời đi, Bạch Dĩ Thần lại lên tiếng đề nghị đi cùng.
-"Không cần đâu, cậu cứ ở lại chăm sóc tốt cho chị cậu, thì tôi đã yên tâm lắm rồi."
Nói rồi, Lệ Mỹ Kỳ cũng lập tức rời đi.
Tầm mắt của ai đó vẫn còn đang dỗi theo, mãi cho đến khi Lục Tử Anh gọi, cậu ta mới hoàn hồn.
-"Em suy nghĩ gì thế?"
-"Không có."
Bạch Dĩ Thần ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu.
-"Cậu ấy không phải người em có thể tùy tiện chọc vào đâu nghe chưa?"
-"Ai thèm chọc chị ta chứ, con gái gì mà hung hăng quá không biết."
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, bằng chứng là từng đợt gió lạnh lẽo mang theo hơi nước luồng vào khung cửa sổ, sấm chớp nổi lên dữ dội, trận mưa lớn lại bắt đầu, mưa như trút nước.
Bên trong căn phòng, Bạch Dĩ Thần đang ngồi bên cạnh giường bệnh, gọt từng miếng lê nhỏ giúp cô.
Cầm miếng lê trắng muốt trên tay, cõi lòng Lục Tử Anh lại càng thêm chua xót, lê là loại quả mà Triệu Hân Di thích ăn nhất, cô còn nhớ mỗi lần có chuyện không vui, cô bạn đó liền nhét vào tay cô một quả lê, nói những lời động viên an ủi...!Hồi tưởng lại năm tháng trước kia, cô không kìm được cảm xúc, hai mắt ngấn lệ, rơi khắp gương mặt.
Không nói, Bạch Dĩ Thần cũng đoán được cô đang vì chuyện gì.
Cậu ta lập tức tạm gác lại công việc, thở dài an ủi.
-"Chị, lần đó là tai nạn, không phải lỗi của chị."
-"Suy cho cùng, cậu ấy tự sát lỗi cũng là do chị.
Không phải sao? Nếu chị không nói những lời nói, không cư xử như vậy...!Thì có lẽ cậu ấy đã xảy ra chuyện đó, nói không chừng bây giờ đang sống rất vui vẻ là đằng khác."
Cô nắm chặt hai bàn tay, nghẹn ngào