Vừa trở về sơn trang Độ Giả, Dương Quang lập tức gọi điện cho Tư Đồ Lỗi, sau khi kể rõ tình hình cụ thể, Tư Đồ Lỗi nói: “Tao đến cũng không có tác dụng gì, tính tình đứa nhỏ nhà mày đâu phải mày không biết, chờ tao hỏi chẳng bằng mày tự hỏi.”
“Nên hỏi cái gì?” Dương Quang ôm chặt đứa nhỏ trong lòng mình, sắc mặt không được tốt lắm.
Hắn biết mình không nên đổ hết trách nhiệm lên người một đứa trẻ, nhưng nhiều ít gì cũng có chút bất mãn.
Chẳng thà để đứa nhỏ ở một mình, tuy rằng có chút cô đơn, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như hiện tại.
“Hỏi nhóc sợ cái gì, cố gắng an ủi xua nó đi, sau này chú ý tránh mấy thứ đó ra.” Cách một đường dây điện thoại, Tư Đồ Lỗi vẫn có thể tưởng tưởng được vẻ mặt của Dương Quang sau khi xảy ra chuyện, hắn nói: “Cái này không phải chuyện xấu, dù sao biết trước vẫn tốt hơn đợi nhóc lớn lên mới phát hiện nhiều.” Ám ảnh lưu lại trong lòng từ nhỏ thường sẽ biến thành tính cách vặn vẹo khi trưởng thành, ít ra bây giờ còn có cơ hội để giải quyết.
Nhưng Tư Đồ Lỗi không thể khẳng định được ám ảnh tâm lý của đứa nhỏ đã tồn tại từ trước hay lần này bị dọa sợ mới có.
Hắn hướng dẫn Dương Quang: “Khuyên giải nhóc nhiều hơn, nếu như bị mấy thứ trong nhà ma dọa sợ, vậy cần phải nhấn mạnh với nhóc đó là giả, nói thế nào không cần tao dạy chứ?” Hắn biết vì đứa nhỏ này, Dương Quang đã xem không ít sách nói về phương diện tâm lý nhi đồng, Dương Quang thật sự để tâm đến đứa cháu này.
“Ừ, rồi sao nữa?”
“Sau đó…” Đầu bên kia điện thoại ngập ngừng chốc lát, Tư Đồ Lỗi nói: “Mày luôn không dám hỏi nhóc những việc đã trải qua trước kia đúng không? Tao cảm thấy lần này là cơ hội tốt.” Không đợi Dương Quang có ý kiến, hắn nói tiếp: “Tìm ra căn nguyên mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, nhất là vấn đề về tâm lý.
Nếu không giải quyết từ nhỏ, khó tránh khỏi sẽ lưu lại mầm họa sau khi lớn lên, tao nghĩ mày cũng không muốn có đứa cháu mang tâm lý biến thái nhỉ!”
“Tư Đồ Lỗi!” Dương Quang cảm thấy bốn chữ ‘tâm lý biến thái’ này vô cùng chối tai.
“Được rồi được rồi, tao thuận miệng nói vậy thôi, đừng có giận cá chém thớt lên tao.
Mày làm theo cách tao chỉ dẫn trước đã, có vấn đề gì thì gọi điện cho tao, hoặc trực tiếp đưa nhóc trở về thành phố S.”
“Hiện giờ không được, vấn đề bên tao còn chưa xử lý xong.” Hơn nữa, Triệu Đông và Tuần Thành đang thanh lọc người bên Diệm Bang, Dương Quang sẽ không đưa đứa nhỏ về lúc này để trở thành bia ngắm đâu.
Dù sao đứa nhỏ cũng xem như điểm yếu duy nhất của hắn.
Dương Quang nói: “Tao làm thử trước đã, nếu không cần thiết cũng không cần làm phiền mày.”
“Được rồi, vậy thử trước đi đã.” Tư Đồ Lỗi trả lời, không quên dặn dò Dương Quang: “Dịu dàng một chút, phải dỗ cho nhóc mở miệng, đừng có hở chút là nghiêm khắc, không có vấn đề cũng bị mày dọa thành có vấn đề…”
Lười nghe lời giáo huấn của hắn, Dương Quang trực tiếp ngắt điện thoại, nhìn đứa nhỏ vẫn luôn cuộn tròn trong lòng mình, cậu úp mặt vào trong khiến hắn không thấy được cảm xúc, rồi làm sao nói chuyện?
Dương Quang nhíu mày, bình tĩnh cứng rắn kéo đứa nhỏ tách ra một chút, đến khi hắn vừa định kéo tay cậu ra thì… “Có chuyện gì? Bị thương ở đâu?”
Vừa nãy vẫn luôn chú ý sắc mặt đứa nhỏ, không phát hiện tay cậu cũng bị thương, mấy ngón tay bị trầy xước, móng tay gãy không ít.
Thường nói mười ngón nối liền tim, chẳng lẽ đứa nhỏ này đã sợ đến mức quên cả đau rồi sao?
Đứa nhỏ thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn lại càng sợ hãi hơn, rụt người muốn rút tay lại.
“Hi Ngôn!” Nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu, trong mắt Dương Quang thoáng chút không đành lòng, nhưng vẫn không cho đứa nhỏ tìm được cơ hội trốn đi, hắn dịu dàng hỏi: “Nói cho chú hai, sao lại bị thương?”
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dương Quang, đứa nhỏ chần chừ một lát, nhỏ giọng nói: “Không mở ra…”
“Cái gì không mở ra?”
“Cửa…cửa không mở ra…”
Dương Quang ngây ngẩn, sao nhà ma lại không mở cửa được? Vậy thì Nghiêm Huy làm sao chạy ra ngoài cầu cứu?
Còn chưa kịp hỏi tiếp, đột nhiên đứa nhỏ siết chạy tay hắn, cả cơ thể cậu đều phát run.
“Đừng sợ, đều là giả thôi.” Vỗ nhẹ lưng cho cậu, Dương Quang cố gắng nhẹ giọng hết mức có thể, hỏi đứa nhỏ: “Cửa gì mở không ra? Lúc đó Nghiêm Huy ở đâu?”
Không nghĩ đến đứa nhỏ lại lắc đâu, nói: “Không biết…tối quá…không nhìn thấy…”
“Vậy nhóc nghe thấy gì?”
“Có người đang khóc…” Âm thanh của đứa nhỏ ngày càng yếu đi, nếu Dương Quang không ở sát gần bên, thiếu chút nữa hắn đã không nghe được mấy câu sau.
Nhưng cũng vì quá tập trung lắng nghe âm thanh của đứa nhỏ, lại bỏ qua ánh mắt đang dần mất đi ánh sáng của cậu.
Sợ hãi đến cực hạn, cảm giác khi ở trong nhà ma lại hiện lên lần nữa, ý thức tỉnh táo duy nhất của Dương Hi Ngôn chỉ biết rằng người đang ôm lấy cậu là chú hai, truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp nơi hai người tiếp xúc với nhau, đôi môi run rẩy trả lời vấn đề của Dương Quang.
“Nhiều tiếng thét lắm…có cái gì đó rơi xuống…cửa không mở ra được…đau quá…”
Hắn đã phát hiện sự khác thường của Dương Hi Ngôn, do dự một chốc, Dương Quang quyết định không ngăn cản, lời nói ở trạng thái không tỉnh táo là chân thật nhất.
Giống như Tư Đồ Lỗi đã nói, hắn vẫn không hỏi về quá khứ của đứa nhỏ, bởi vì không muốn cậu nhớ lại những thống khổ ấy nữa.
Thế nhưng hiện giờ, những kí ức không tốt đẹp ấy lại nhảy ra rồi.
Bởi vì, hắn nghe được những điều quen thuộc đã từng trải qua trong lời nói của đứa nhỏ.
Tuy rằng Dương Quang chưa từng bước vào căn nhà ma đó, nhưng hắn biết trong nhà ma tuyệt đối sẽ không tối đến mức chẳng nhìn thấy gì, nếu không khách tham quan làm sao thấy được mấy thứ đồ giả đó, hơn nữa còn mở cửa không ra…
Hít sâu một hơi, Dương Quang hỏi: “Có phải là có rất nhiều sách không?”
Đứa nhỏ kinh ngạc gật đầu.
“Sàn nhà lạnh như băng?”
Đứa nhỏ tiếp tục gật đầu.
Chứng thực được dự đoán, vẻ mặt Dương Quang đã lạnh đến đóng băng.
Dương Nghiên! Thì ra anh cứ như vậy mà đẩy con mình vào con đường mắc bệnh tự kỷ!
Một người đã chết, Dương Quang không muốn nhiều lời nữa, bị phạt nhốt vào phòng cũng xem như truyền thống nhà hắn.
Xem ra hắn nên thấy may mắn vì kết cục của mình không trở thành giống đứa nhỏ.
Khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, Dương Quang hỏi: “Cha có nói cho nhóc biết, là chú hai cũng từng bị nhốt trong đó không?”
Lần này, cuối cùng đứa nhỏ cũng không gật đầu nữa.
“Hi Ngôn.” Buồn bực thở dài, Dương Quang xoa xoa gương mặt trắng bệch của đứa nhỏ, tuy rằng đã nghi ngờ từ sớm, nhưng vì đứa nhỏ không biểu hiện rõ ràng, hắn cũng không chú ý quá nhiều.
Hắn còn cho rằng căn phòng đó đã biến mất rồi.
Lúc nhỏ hắn còn ầm ĩ