Vốn nghĩ rằng hậu quả của việc Dương Hi Ngôn bị hoảng sợ sẽ rất nghiêm trọng, Nghiêm Phong còn vô cùng nghiêm khắc phê bình Nghiêm Huy, nhóc phải ở lại trong phòng vừa rớt nước mắt nước mũi vừa viết kiểm điểm.
Không ngờ hắn đến phòng Dương Quang không tìm được người, lại thấy hai chú cháu vô cùng bình tĩnh đi câu cá.
Nghiêm Phong hơi khó tin đánh giá Dương Hi Ngôn, rồi lại nhìn sang Dương Quang ngồi bên cạnh, hắn hỏi: “Mày nói gì với nhóc?”
“Không có gì.” Đâu thể nói bản thân chẳng an ủi đứa nhỏ chút nào, ngược lại còn giảng giải đạo lý to lớn.
Dương Quang cảm thấy nếu hắn nói thật có khi lại bị mắng là ‘phụ huynh không đủ tư cách’.
Vì vậy hắn chỉ bâng quơ trả lời một câu, lại hỏi Nghiêm Phong: “Nghiêm Huy đâu?”
“Trong phòng viết kiểm điểm! Sao vậy?” Nghiêm Phong nghi ngờ nhìn Dương Quang, hỏi: “Mày định tính sổ thêm lần nữa hả?”
“Tao có rảnh vậy không.” Dương Quang bĩu môi, hơn nữa còn xin tha giúp Nghiêm Huy: “Mày cũng đừng la nó dữ quá, miễn cho nó càng ghét tao hơn.”
“Mày uống lộn thuốc rồi hả?” Nhìn sao cũng thấy khác thường, Nghiêm Phong ngồi xuống bên cạnh Dương Quang, đánh giá hai chú cháu bọn họ.
Hắn nói: “Tao mới gọi điện thoại cho Tư Đồ Lỗi, cậu ta nói mày đã gọi rồi, hỏi chuyện của Dương Hi Ngôn.” Rõ ràng có vẻ rất nghiêm trọng, sao cảnh tượng trước mắt lại không giống tưởng tượng chút nào?
Dương Quang nhún vai, nói: “Tốt hơn tao lo lắng, an ủi xong rồi thì không sao nữa.”
“Thật sao?” Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng thấy Dương Hi Ngôn cầm cần câu nhỏ, không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện của hai người, yên tĩnh nhìn trái bóng phao nổi trên mặt nước, dường như không khác gì với mọi khi, Nghiêm Phong cũng không nhiều lời nữa.
Nếu Dương Hi Ngôn thật sự có chuyện, Dương Quang cũng không thể thoải mái ngồi đây câu cá được.
Ít nhiều gì hắn cũng nhẹ thở phào một cái, nhìn Dương Hi Ngôn lúc ấy, đừng nói là hắn, đến cả thằng nhóc Nghiêm Huy thần kinh thô cũng bị dọa không ít.
Mặc dù không biết Dương Quang an ủi thế nào, nhưng không sao là tốt rồi.
Hắn hỏi Dương Quang; “Khi nào về?”
“Phải mấy ngày nữa.” Dương Quang liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Định đưa Nghiêm Huy về sao?”
“Ừ, vốn cũng tính như vậy.”
“Vốn?” Dương Quang nhíu mày, “Vậy hiện tại thay đổi ý kiến rồi?”
“Ừ.” Nhìn Dương Hi Ngôn, vẻ mặt Nghiêm Phong bất đắc dĩ: “Dù sao tao cũng phải dạy thằng nhóc nhà mình học cách giải quyết tai họa nó gây ra!”
“Không cần đâu.” Dương Quang không chút do dự từ chối, còn vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Mày vẫn nên đưa nó về cho cha nó trước đi, học mấy cái võ thuật vật lộn gì đó cho xong đã rồi nói tiếp!”
Không biết từ đâu Nghiêm Huy nghe được cái tên đó, rõ ràng chỉ là mấy động tác múa may làm màu, vậy mà cứ thích đem ra khoe khoang.
Thậm chí lúc nó bị đứa nhỏ nhà hắn đè xuống cũng không có chút tức giận nào.
Hôm đó Dương Quang đi ngang qua nhìn thấy Nghiêm Huy như con cóc nhảy tới nhảy lui, còn khoe với đứa nhỏ rằng nó học được chiêu mới, Dương Quang cảm thấy nhà Nghiêm Phong có thể nuôi ra được thằng nhỏ kỳ lạ như vậy cũng không dễ dàng.
Dương Quang còn muốn trêu chọc Nghiêm Phong thêm hai câu, khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của đứa nhỏ, hắn nghiêng người nhìn sang thì thấy bóng phao động đậy.
Dương Quang nhắc nhở: “Mau kéo cần lên!”
Đứa nhỏ đi câu lần đầu tiên nên không đủ kinh nghiệm, Dương Quang vội ném cần câu trong tay chạy qua dạy cho cậu, “Đừng lật đật, cũng đừng vội kéo dây, thả dây dài thêm một chút, nhân lúc nó thả lỏng cảnh giác…” Tay lớn bao lấy tay nhỏ đột nhiên nhấc lên một cái, một cái đuôi màu bạc to lớn đã bị ném lên bờ, không ngừng giãy đành đạch.
Dương Quang không làm gì nữa, nhìn đứa nhỏ thu mồi câu, lại cho con cá kia vào thùng, rồi mới chạy trở về.
Dương Quang vỗ vỗ vai cậu tán thưởng nói: “Làm tốt lắm, tối nay ăn canh cá.”
Nhìn thấy hắn cười, đứa nhỏ cũng theo đó mà cong cong ánh mắt.
Nghiêm Phong nhìn thấy có chút kinh ngạc đẩy mắt kính.
Hắn chưa từng thấy Dương Hi Ngôn cười, cho dù chỉ là chút biến hóa nho nhỏ nơi khóe mắt cũng chưa từng thấy một lần.
Không chỉ hắn chưa từng thấy, đến cả Nghiêm Huy ngày ngày ở cùng Dương Hi Ngôn cũng chưa từng thấy.
Nếu không thì thằng nhóc kia sao lại cứ hay oán giận với hắn.
“Sao vậy?” Dương Quang cảm giác có tầm mắt cứ nhìn hai người họ, hắn nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.” Nghiêm Phong liếc mắt, nói: “Chỉ là cảm thấy, đứa nhỏ tốt thế này lại là cháu mày, đáng tiếc quá đi.”
“Đáng tiếc cái gì?” Hỏi xong, Dương Quang mới hiểu ra ý hắn, sâu xa nhìn sang đứa nhỏ, Dương Quang nói: “Tao sẽ không ép buộc nhóc.”
“Cũng sẽ không chỉ bậy cho nhóc?”
“Tao có chỉ bậy cái gì sao?” Dương Quang phủ nhận.
“Có hay không mày tự biết.” Nghiêm Phong cười như không cười nói, “Hở một chút là dạy nhóc đánh người, cái này còn không phải chỉ bậy hả?”
“Được rồi, thì ra mày muốn bênh vực cho thằng nhóc ngang ngược nhà mày, tao đã nói là không tính toán rồi mà?” Dương Quang dọn dẹp hai chiếc cần câu lớn nhỏ, mang thùng trở về, đứa nhỏ tự nhiên đi bên cạnh hắn.
“Mày biết ý tao không phải như vậy, Dương Quang.” Nghiêm Phong vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của hắn lớn tiếng nói: “Đây là lần cuối cùng tao khuyên mày, cho nhóc một cơ hội đi!”
Dương Quang không quay đầu lại, hất hất cằm ý bảo đứa nhỏ cầm thùng, rồi mới khoát tay với người sau lưng.
Dương Quang nói với đứa nhỏ: “Chú Nghiêm của nhóc tốt lắm, lần sau đừng gọi hiệu trưởng nữa.” Có lẽ vì liên quan đến nghề nghiệp nhà giáo nhân dân và một phần nguyên nhân đến từ Nghiêm Huy, Nghiêm Phong là người quan tâm đến Dương Hi Ngôn nhất trong đám bạn của hắn.
Hắn vẫn luôn lo lắng về vấn đề giáo dục Dương Hi Ngôn của Dương Quang.
Dương Hi Ngôn là học sinh giỏi, là mầm non tương lai trong mắt Nghiêm Phong, hắn luôn hi vọng hạt mầm này có thể