Nơi ở hiện tại của Dương Quang gọi là Tất Viên, do cha nuôi hắn, cũng là bang chủ đời trước của Diệm Bang – ông Kỳ lưu lại.
Cả đời ông lão không có con cái, nhận nuôi Dương Quang, sau khi chết giao lại toàn bộ những thứ dưới danh nghĩa mình cho hắn, đây cũng là nguyên nhân Dương Quang mười mấy tuổi bị đuổi khỏi nhà lại có thể không trở thành kẻ hận đời.
Trên thế giới này rồi sẽ có người quý trọng bạn, mặc dù ông Kỳ nuôi Dương Quang cũng chỉ vì người kế nhiệm đời sau, nhưng ông đã dạy hắn mọi thứ, hắn vẫn luôn cảm kích ông.
Ông lão thích mấy thứ mang hương vị cổ xưa, nơi ở cũng là phong cách như thế, có vườn trúc, cầu đá, núi giả, nước chảy róc rách, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là nơi lịch sự tao nhã.
Sau khi Dương Quang dọn vào ở không thay đổi nhiều lắm, nhóm người làm cũng giữ nguyên.
Bế Dương Hi Ngôn vào sân trong, Triệu Đông đã về đến, đang đợi ở sảnh lớn, trên bàn là xấp giấy tờ dày cộp.
Dương Quang hỏi: “Sao nhanh vậy?”
Thấy hắn về, Triệu Đông đứng lên, “Anh cả cứ yên tâm, em đã phái người giám sát rồi!” Cậu ta chỉ chỉ giấy tờ trên bàn: “Luật sư Vương nói anh cả ký tên trước, miễn cho người khác nói anh danh bất chính ngôn bất thuận, tìm anh gây sự.
”
Cậu ta nhìn thoáng qua Dương Hi Ngôn, hỏi Dương Quang: “Anh cả, em gọi cháu anh thế nào? Gọi…cậu Ngôn?”
“Tùy ý đi.
” Dương Quang nhìn cậu ta, nói: “Đừng làm quá.
” Mấy thủ đoạn của đám lưu manh Triệu Đông hắn không phải không biết.
“Hê hê…” Triệu Đông sờ sờ mũi, vươn tay chào hỏi Dương Hi Ngôn, “Chào cậu Ngôn, anh là Triệu Đông.
” Cậu ta có cảm tình khá tốt với đứa nhỏ yên tĩnh này.
Dương Hi Ngôn vẫn không nói lời nào nhưng nhìn Triệu Đông một cái, Dương Quang giao cậu cho người làm trong nhà, “Dẫn nhóc đi rửa mặt, một lát xuống ăn cơm.
”
“Dạ.
”
Cảm giác cơ thể của đứa nhỏ nháy mắt trở nên cứng đờ, hắn vỗ lưng cậu, nói: “Đây là nhà mình, đừng sợ.
”
Đợi có người bế Dương Hi Ngôn đi rồi, Dương Quang mới ngồi xuống xem xét đống giấy tờ.
Vương Hoa là một luật sư không tồi, sợ Dương Quang xem không hiểu còn làm thêm một bản chú thích.
Giấy tờ giống hệt khi trước, thậm chí Dương Quang không cần nhìn kỹ đã lưu loát ký vào những nơi cần ký, sau đó viết tên mình.
Sau khi ký xong hắn đưa giấy tờ cho Triệu Đông, “Đưa qua cho luật sư Vương.
”
“Dạ vơnnn” Triệu Đông nhận lấy, vung tay như thể muốn dẫn người đi đập phá, lại nhìn thấy ánh mắt của Dương Quang, cậu ta cười nịnh, “Anh cả yên tâm, dù sao cũng là thân thích nhà anh, em sẽ nhẹ tay thôi.
”
Nhìn cậu ta rời khỏi, Dương Quang nhíu mày, hiện giờ Triệu Đông vẫn còn tuổi trẻ sung sức, luôn nghĩ bạo lực có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Triệu Đông đã từng vì đánh người, hậu trường của người bị đánh lại lớn đến mức ném cậu ta vào ăn cơm tù mấy tháng, nếu không phải do Dương Quang móc nối liên hệ khắp nơi, cậu ta đã sớm đi đời trong đó rồi, nhờ vậy mà sau này mới thu lại tính tình không ít.
Đó là chuyện của vài năm sau, nhưng Dương Quang không định chịu đựng thằng nhóc lỗ mãng này lâu như vậy, hơn nữa lần đó vì Triệu Đông hắn đã hao tổn không ít sức lực, hắn không muốn lặp lại thêm lần nữa.
Nên tranh thủ tìm cơ hội rèn giũa thằng nhóc này vậy, miễn cho đến lúc ăn hành ngập mặt mới biết hối hận!
Hắn về phòng thay quần áo ở nhà, Diệm Bang hiện giờ vẫn chưa có quá nhiều thứ rối loạn cần hắn giải quyết, hơn nữa hắn cần thời gian sắp xếp lại những chuyện xảy ra hôm nay.
Dương Quang mở cửa phòng đã thấy Dương Hi Ngôn đứng bên ngoài, đồ đạc của cậu bên nhà họ Dương hắn không mang về một thứ gì, nhưng trên đường đã gọi người đặt mua rồi, sau khi rửa mặt sửa sang lại, sắc mặt cậu rõ ràng tốt hơn nhiều.
Dương Quang nhìn cậu một cái, hỏi: “Tự đi được không?”
Dương Hi Ngôn gật gật đầu, theo sau Dương Quang xuống lầu, nhưng dáng đi vẫn có chút cứng ngắc.
Ngồi xuống sô pha, lại thấy cậu đứng bất động ngay chân cầu thang, Dương Quang vẫy tay, “Qua đây.
”
Dương Hi Ngôn nghe lời bước đến đứng trước mặt để hắn đánh giá.
Dương Hi Ngôn không cao, thoạt nhìn không giống đứa nhỏ đã lên tám, có chút yếu ớt, làn da trắng nõn càng tôn thêm đôi mắt đen láy, chỉ là tóc hơi dài, rũ xuống đã che qua mắt rồi.
Dương Quang vươn tay xoa xoa, nói: “Ngày mai đi cắt tóc.
”
Chân đứa nhỏ bị thương không thể đứng lâu, Dương Quang ngồi dịch qua một bên, nói: “Ngồi xuống đây.
”
Dương Hi Ngôn làm theo răm rắp.
Dương Quang nhìn cậu, nét mặt có chút do dự, hắn vẫn không biết bản thân làm như vậy là đúng hay sai, nhưng hắn nghĩ chỉ cần quá trình không giống, kết quả nhất định sẽ khác.
Chỉ cần không lặp lại kết cục khi trước, có sai cũng không sai đến đâu được.
Sau khi hạ quyết định, Dương Quang nghiêng người đối diện với đứa nhỏ, biểu tình vừa nghiêm khắc lại nghiêm túc, nhưng vẫn khống chế nét mặt