Dương Quang chú ý thấy Dương Hi Ngôn ăn rất ít cơm, má Kỳ chỉ xới cho nhóc nửa chén thôi thế mà nhóc đã khó xử nhìn Dương Quang.
Dương Quang hỏi: “Ăn không hết?”
Dương Hi Ngôn gật đầu, vung vẩy tay lấy đũa gạt bớt cơm trong chén.
Dương Quang nhìn một cái mặt mày lập tức tối sầm lại, mèo còn ăn nhiều hơn cậu, hèn chi gầy như vậy.
Vì thế hắn nhíu mày lạnh mặt nói: “Ăn hết, không được chừa lại!”
Dương Hi Ngôn im lặng cúi đầu chậm chạp ăn, Dương Quang nhìn không nổi nữa động đũa gắp đồ ăn cho cậu, cuối cùng thấy đứa nhỏ ăn đến mức sắc mặt cũng trở nên đau khổ, Dương Quang có chút bất đắc dĩ: “Không ăn nổi nữa thì thôi.” Đừng có để bị đầy bụng.
Đứa nhỏ tám tuổi ăn không hết nửa chén cơm, Dương Quang càng nghĩ càng bực, Dương Nghiên làm anh thất bại không nói, đến nuôi con cũng không nuôi được.
Hắn tức đến nỗi không còn tâm tình ăn uống, vứt đũa xuống gọi người làm dọn dẹp, trước khi lên lầu không quên dặn má Kỳ: “Nấu cho nhóc chút canh bổ dạ dày.” Đi được vài bước lại nghĩ đến gì đó, “Nhớ thoa thuốc đầu gối nữa.”
Thấy má Kỳ đáp ứng rồi hắn mới xoay người rời đi, Dương Hi Ngôn sau lưng vẫn luôn nhìn hắn.
“Cậu chủ nhỏ ăn ít quá rồi.” Má Kỳ vừa dọn dẹp vừa nói với cậu.
Má Kỳ nói: “Cậu chủ đau lòng con đó, tuy nhìn cậu ấy dữ dằn nhưng tốt lắm.”
Dương Hi Ngôn vẫn im lặng.
Má Kỳ thở dài rồi vội đi làm việc, để Dương Hi Ngôn ngồi một mình trên bàn ăn, dáng vẻ nhìn qua có chút cô đơn.
Cũng không biết ngồi bao lâu, cậu đứng dậy tập tễnh lên lầu.
Dương Hi Ngôn đứng trước phòng sách của Dương Quang, cúi đầu thật lâu mới vươn tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Cửa vốn không đóng chặt, lúc nhìn thấy Dương Hi Ngôn bước vào, Dương Quang thả quyển sách vừa mua về nằm trong danh sách Tư Đồ Lỗi đưa vào ngăn kéo, nhìn đứa nhỏ chậm rãi bước đến gần mình, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào nói: “Đau chân đừng chạy lung tung, có cần gì thì nói với bọn họ một tiếng, bọn họ lấy cho nhóc.”
Môi Dương Hi Ngôn mấp máy.
“Sao?” Khoảng cách có hơi xa, Dương Quang không nghe được, hắn nhíu mày nói: “To tiếng một chút, ngẩng đầu lên nói chuyện với chú!”
Giọng điệu hắn có chút nghiêm khắc, Dương Hi Ngôn im lặng rụt người lại, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Chú hai, xin lỗi…”
Dương Quang hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
“Lúc nãy…” Dương Hi Ngôn ngập ngừng, nỗ lực điều khiển bản thân không được cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Dương Quang nói: “Không phải con cố tình.”
“Không phải cố tình bướng bỉnh không chịu ăn cơm hả?”
“Dạ.”
Dương Quang trầm mặc một lúc, hắn không nghĩ đến đứa nhỏ sẽ xin lỗi vì chuyện này, hắn lại hỏi: “Lúc ở nhà cha nhóc không quản nhóc sao?”
Dương Hi Ngôn cắn môi, Dương Quang phát hiện cậu không thích nhắc đến cha mẹ mình.
Trước đây cũng vậy, lúc đứa nhỏ nói về mẹ mình, Dương Quang không hề cảm giác được chút quyến luyến nào của cậu dành cho bọn họ.
Cũng đúng, nuôi đứa nhỏ thành ra thế này, có thể tin tưởng hai người kia được đến đâu?
“Chú không giận nhóc.” Dương Quang giải thích: “Chú không thích nhóc xem thường thân thể mình thôi.
Sau này cố gắng ăn cơm, nếu đói thì cứ nói với má Kỳ, đồ ăn vặt hay điểm tâm không thiếu cho nhóc ăn.”
“Dạ.”
Nửa ngày sau thấy cậu vẫn đứng đó, Dương Quang hỏi: “Còn chuyện gì nữa?” Nói rồi mới chợt nghĩ đến, có lẽ Dương Hi Ngôn cũng không biết mình nên làm gì.
Dương Quang nghĩ nghĩ, nói: “Qua đây.”
Dương Hi Ngôn băng qua bàn sách đứng trước mặt hắn, Dương Quang ôm cậu lên đùi mình, thản nhiên nói: “Đừng có đứng mãi như vậy, chú đã nói không được xem nhẹ thân thể mình mà.” Hai đầu gối rõ ràng vẫn bầm tím mà cứ thích tự đứng phạt như thế.
Dương Quang nghĩ mình nên tìm hiểu về sở thích của Dương Hi Ngôn một chút.
Hắn lấy sẵn bút và giấy, chuẩn bị viết danh sách ngày mai giao cho đàn em đi mua, Dương Quang hỏi Dương Hi Ngôn: “Nhóc có muốn đồ gì không? Sách? Đồ chơi? Đồ ăn vặt? Máy chơi điện tử?” Hắn thật sự không biết trẻ con tuổi này thích cái gì, lúc trước hắn chỉ phụ trách dẫn đứa nhỏ về nhà, còn lại toàn bộ giao cho người làm.
Dương Quang cắn môi, hắn chợt thấy mình cũng không tốt hơn Dương Nghiên bao nhiêu, có lẽ người nhà họ Dương bọn họ đều không biết nuôi trẻ.
Dương Hi Ngôn im lặng nửa ngày, đến lúc Dương Quang dần mất hết nhẫn nại mới nói ra vài chữ.
“Tên sách? Tên đồ chơi? Đồ ăn gì?” Dương Quang phát hiện nuôi trẻ con là chuyện cần có kiên nhẫn rất lớn.
hắn hỏi Dương Hi Ngôn: “Lúc trước nhóc ở nhà hay làm gì để giết thời gian?”
Dương Hi Ngôn nói: “Đọc sách của ông nội.”
Dương Quang kinh ngạc, “Nhóc hiểu hả?” Đến hắn còn đọc không hiểu, ông lão nhà hắn để lại toàn là sách cổ.
Lúc nhỏ vì không thích đọc sách còn bị ông đánh không biết bao nhiêu lần.
May mà Dương Hi Ngôn lắc đầu, nếu không Dương Quang thật sự sẽ dẫn cậu đi kiểm tra IQ.
Dương Hi Ngôn nói: “Không hiểu lắm, nhưng rất có ý nghĩa.” Đọc không hiểu còn có ý nghĩa? Dương Quang không hiểu nổi đường não của đứa nhỏ này.
Nhưng mà…
“Mấy quyển sách đó không hợp với nhóc đâu, ngày mai chú đưa cho nhóc mấy quyển phù hợp hơn.” Hắn không muốn nuôi cậu thành một Dương Nghiên thứ hai đâu.
Dương Hi Ngôn gật đầu, “Dạ.” Cậu không có ý kiến gì.
Tối đến, ăn cơm xong lại nhìn đứa nhỏ uống hết nửa chén thuốc, sau đó dặn má Kỳ cho đứa nhỏ ngủ sớm một chút, Dương Quang mới gọi Triệu Đông đến phòng sách.
Theo sau hắn, vẻ mặt của Triệu Đông vô cùng thấp thỏm, anh cả nghiêm túc như vậy không lẽ vì hôm nay mình gây sự hơi quá ở nhà họ Dương.
Hình như không có mà?
Còn đang tự kiểm điểm lại, Dương Quang đã ngồi vào ghế sau bàn nhìn cậu ta, chỉ vào sô pha cách đó không xa, nói: “Ngồi đi.”
Dương Quang không biết hắn càng khách sáo Triệu Đông càng nổi da gà nhiều, sau khi ép mình ngồi xuống ghế, cậu ta giành lời trước: “Anh cả, em thật sự không có động tay, mấy anh em đều bị