Cuối cùng Thiệu Phong cũng về nước.
Nói là cuối cùng, vì y về nước trễ hơn thời gian đã dự tính.
Dù sao đó cũng là sân khấu cuối cùng của y, không thể làm qua loa cho xong, thế nên thời gian đành kéo dài mãi.
Thiệu Phong vừa trở về lập tức liên lạc với Dương Quang, nên mấy con người thật lâu rồi chưa gặp nhau đều rút thời gian cùng tham gia buổi tụ họp.
Theo lý mà nói lần tụ họp này đáng lẽ không giống khi trước.
Dù sao mọi người đã có người trong lòng, cùng dắt tay nhau đến là chuyện bình thường.
Vậy mà ngoại trừ Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành ra, những người khác đều đi một mình.
Khi bị tra hỏi duyên cớ, phản ứng của mọi người cũng khác nhau.
Thiệu Phong nói: “Anh ấy không rảnh.” Gọn gàng lưu loát lại vô cùng dễ hiểu.
Còn về việc có bận thật hay không…Nghe nói vị tổng giám đốc nào đó chơi trò tập kích, cầu hôn lãng mạn trước mặt con dân thiên hạ, đáng tiếc thất bại rồi.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Phong, Mạc Tĩnh Thành và Tư Đồ Lỗi cũng không dám hỏi nhiều, thức thời chuyển ánh mắt sang Nghiêm Phong.
Trải qua một khoảng thời gian phục hồi, trên cơ bản chân của Nghiêm Phong đã không thành vấn đề, dù sao cũng là con ruột, ông cụ nhà hắn có ác hơn nữa cũng không thể đánh hắn tàn phế được.
Mạc Tĩnh Thành hỏi: “Sao không dẫn thầy Tạ đến?”
Nghiêm Phong nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh ấy nói mình cứ luôn nói sai, có đến cũng chỉ khiến Dương Quang bực bội.”
Thật ra vị trong nhà hắn cũng không nhát gan đến vậy, chỉ là không hiểu sao ở trước mặt Dương Quang y cứ như chuột gặp mèo.
Hay là thân phận đại ca xã hội đen tạo áp lực cho y?
Chân tướng chỉ có một: Dương Quang đã từng đánh thầy Tạ.
Có lẽ là bị ảnh hưởng tâm lý, dù sao Dương Quang ra tay cũng mang theo vài phần quyết đoán tàn bạo.
Không giống với nắm đấm rơi xuống người, đấm vào người là gãy xương đổ máu, còn cái tát của Dương Quang chỉ có sự đau đớn và sợ hãi.
Hơn nữa ánh mắt của hắn quá sắc bén, tựa như lưỡi đao rạch vào người, một thầy giáo yên phận thủ thường sao có thể chịu được áp lực này.
Tư Đồ Lỗi mở miệng bênh vực kẻ yếu, nói với Dương Quang: “Mày coi mày dọa người ta đến mức nào kìa?”
Dương Quang bĩu môi không nói lời nào, nhưng nhìn ý tứ của hắn cũng biết trong lòng đang nghĩ rằng: không đến càng tốt.
“Sao mày không dẫn Hi Ngôn theo?” Vốn cho rằng hai người ngả bài với nhau xong nhất định sẽ là tình huống cùng vào cùng ra, không nghĩ rằng Dương Quang chỉ đến một mình.
Tư Đồ Lỗi nhìn ra phía sau hắn, có chút hoài nghi.
“Không tiện dẫn nhóc theo.” Dương Quang trả lời, mấy người ở đây đều nhìn về phía hắn.
“Không tiện?” Tư Đồ Lỗi nhíu mày, cố ý kéo dài âm điệu.
Mấy người bọn họ đều nhìn đứa nhỏ kia khôn lớn, có cái gì mà tiện với không tiện? Dường như nghĩ đến điều gì đó, con ngươi của Tư Đồ Lỗi xoay chuyển, cười đến vô cùng sâu xa.
Treo lên mặt vẻ ‘tao hiểu mà’, hắn vỗ vai Dương Quang, có chút tiếc nuối nói: “Không ngờ mày vừa nghĩ thông suốt đã phát triển nhanh đến vậy, chạy thẳng đến gôn luôn, tao còn cho rằng mày cần trợ giúp nữa cơ!”
“Thu cái suy nghĩ hạ lưu của mày về đi.” Nếu Tư Đồ Lỗi dám dùng mấy cái thứ thuốc kì quái lên người hắn hoặc là bé con kia, nhất định Dương Quang sẽ không tha cho hắn.
“Không có…” Bị trừng một cái, vẻ mặt của Tư Đồ Lỗi hơi ngượng ngùng, hắn nhìn về phía Mạc Tĩnh Thành, y chỉ im lặng ném lại cho hắn hai chữ: Đáng đời!
Mạc Tĩnh Thành vốn cũng định trêu ghẹo vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Dương Quang cũng thức thời mà im lặng.
Y hất cằm với Nghiêm Phong, ý nói hắn hỏi xem làm sao?
“Không tiện là…” Nghiêm Phong bị Mạc Tĩnh Thành giật dây, vừa đánh giá nét mặt của Dương Quang vừa đoán: “Mày có chuyện muốn nói với tụi tao? Nhưng không tiện để Hi Ngôn biết?”
“Ừ.” Dương Quang thu hồi tầm mắt, trở về bộ dạng bí hiểm nhìn ly rượu trước mặt, im lặng thật lâu.
Không phải không muốn nói, là chưa nghĩ ra nên nói thế nào.
“Trước khi mày nghĩ ra nên mở miệng thế nào, tao có thể hỏi một vấn đề không?” Thiệu Phong vẫn luôn không nói nhiều, vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.
Y hỏi Dương Quang: “Về việc tao nhiều chuyện, mày có hối hận không?”
Sau khi trở về y mới được nghe Kỷ Mặc Ưu kể lại chi tiết toàn bộ quá trình.
Thiệu Phong thấy bọn họ giống như đang giúp Dương Hi Ngôn ép Dương Quang phải thỏa hiệp.
Mặc dù kết quả của hiện tại xem như không tồi trong mắt mọi người, nhưng đó chỉ là góc nhìn của người ngoài cuộc.
Không phải người trong cuộc, vĩnh viễn không có tư cách bình luận.
Lời châm chọc ai cũng biết nói, nhưng đó lại không phải là bạn bè.
“Tao…chưa từng nghĩ đến vấn đề này…”
Dương Quang không ngờ Thiệu Phong sẽ hỏi như thế, vẻ mặt hắn cũng trở nên mờ mịt.
Hối hận không? Nếu Thiệu Phong không nhúng tay vào, có lẽ hắn và Dương Hi Ngôn vẫn sẽ rối rắm mãi như thế cho đến một ngày hắn chết đi mới có thể rõ ràng hết thảy.
“Vậy tao đổi cách hỏi.” Dường như muốn cho Dương Quang thời gian giảm xóc, Thiệu Phong cố ý dừng một lúc, y nhìn Dương Quang, hỏi ra vấn đề đã từng được đặt ra nhưng chưa từng nhận được đáp án: “Không phải mày không muốn chấp nhận Hi Ngôn, là không thể chấp nhận nhóc?”
“Đúng.” Lần này, Dương Quang không còn trầm mặc nữa.
Thiệu Phong lại hỏi: “Tại sao?”
“Nếu như tao chết, nhóc cũng sẽ chết.”
“Dương Quang?” Âm thanh ngạc nhiên cùng với nghi ngờ đến từ ba người còn lại.
Dương Quang nhìn bọn họ, phất tay ngăn lại âm thanh hỏi han của bọn họ.
Hắn hỏi: “Tụi mày có nằm mơ không?”
Nghĩ ngợi thật lâu, Dương Quang cảm thấy kể lại những gì hắn đã trải qua bằng phương thức này cũng tốt.
Đừng nói người khác, đến cả đương sự là hắn cũng cảm thấy quá mức khó tin, nếu như người khác nói, hắn cũng không tin đâu.
Bọn họ phải tin tưởng, tiếp nhận, sau đó mới có thể phối hợp.
Vì thế hắn nhất định phải nói cho bọn họ biết nguyên nhân.
“Vớ vẩn! Ai không nằm mơ?” Tư Đồ Lỗi cảm thấy Dương Quang vừa hỏi một vấn đề hết sức ngớ ngẩn.
“Vậy tụi mày đã từng có một giấc mơ giống nhau chưa? Cùng một khung cảnh, cùng là những con người đó, tựa như băng ghi hình phát đi hết lần này đến lần khác, chỉ có thể nhìn kết cục trong mơ không ngừng lặp lại?”
Mọi người rơi vào suy tư.
Thiệu Phong và Nghiêm Phong nói: “Không có.”
Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành cũng lắc đầu.
Nghiêm Phong hỏi: “Chuyện mày muốn nói với tụi tao có liên quan đến cảnh trong mơ của mày?”
“Đúng.” Dương Quang nhếch môi gật đầu dưới ánh mắt không tán đồng của bọn họ.
Dương Quang nói: “Tao biết tụi mày không tin, giống như lúc đầu tao hỏi tụi mày có tin vào vận mệnh không, tụi mày cũng trả lời y hệt.”
“Mày muốn tụi tao tin cái gì?” Nhắc đến vấn đề liên quan đến mê tín cổ hủ, Tư Đồ Lỗi có chút tức giận, “Cho dù có mơ thấy một giấc mơ lặp lại vậy thì sao? Mơ là mơ, hiện thực là hiện thực…”
“Vậy nếu như những chuyện trong mơ biến thành sự thật thì sao?”
Tư Đồ Lỗi cứng miệng, sau đó hoài nghi nhìn hắn, “Sao có thể?”
“Sao lại không thể?” Dương Quang chỉ mỉm cười, cũng không định thuyết phục Tư Đồ Lỗi tin mình.
Hắn biết Tư Đồ Lỗi có sự kiên trì của một người làm nghiên cứu khoa học.
Nhưng đừng quên rằng, “Trên đời này không có chuyện gì là không thể.”
Không để ý đến Tư Đồ Lỗi muốn phản bác, Dương Quang nhìn về phía mấy người đang trầm mặc bên kia.
“Nói tiếp đi.” Nghiêm Phong đẩy mắt kính, đôi mắt phía sau vô cùng nghiêm túc cẩn thận, rõ ràng hắn định nghe xong rồi mới có kết luận.
“Mày mơ thấy gì?” Thiệu Phong chỉ quan tâm đến trọng điểm.
“Tao không tin giấc mơ, nhưng tao tin mày.” Dường như lời Mạc Tĩnh Thành nói mới là lời nên nói giữa bạn bè.
“Được rồi, tao không tin, nhưng không ngại nghe thử.” Nếu những người khác đã có hứng muốn biết, vậy Tư Đồ Lỗi chỉ đành thỏa hiệp, thuận miệng hỏi một câu: “Mày mơ bao lâu rồi?”
“Gần mười năm rồi.”
“Mười năm?”
Mấy người vốn cho rằng chuyện không có gì lớn đều trở nên nghiêm túc hơn.
“Mơ cùng một giấc mơ mười năm…” Giọng nói của Nghiêm Phong ngập ngừng, hỏi Tư Đồ Lỗi: “Vấn đề này hình như có hơi nghiêm trọng?”
“Có thể…” Tư Đồ Lỗi suy nghĩ, sau đó liếc nhìn Dương Quang, “Mày thật sự nằm mơ mười năm rồi? Ác mộng sao?”
“Đúng.”
“Nhưng mà thái độ của mày…” hắn đánh giá Dương Quang một lúc, nghiêm túc tỉ mỉ, “Sao tao thấy không bình thường?”
Vẫn là rất khó để tin, nhưng lời nói xuất phát từ miệng của Dương Quang, mấy người bọn họ cũng bán tín bán nghi.
Chưa có ai trải qua tình huống này, nhưng đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu việc này xảy ra trên người mình… một ác mộng mơ suốt mười năm, người bình thường có thể nói ra bằng thái độ phớt tỉnh như vậy sao?
Tư Đồ Lỗi xác nhận lần nữa: “Mày không bịa chuyện thật chứ?
Dương Quang suy tư một lúc rồi nói: “Nếu như chín năm hơn bảy tháng chưa tính là mười năm, vậy thì tao bịa chuyện.”
“Mày nhìn cái gì?” Thấy Tư Đồ Lỗi vẫn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt Dương Quang trở nên bất thiện.
“Không có gì.”
“Không có gì?” Dương Quang không tin, “Không có gì vậy mày nhìn tao như kiểu