Người đàn ông vẫn luôn sống tùy ý vì lo lắng về tương lai mà lộ ra vài phần hoảng sợ.
Rất nhiều câu đố đã được giải đáp, nhưng sự thẳng thắn đến muộn này của Dương Quang khiến những người khác không vui vẻ nổi.
“Được rồi Dương Quang, ngừng ở đây đi!” Sắc mặt Tư Đồ Lỗi không tốt lắm, tay nắm chặt thành quyền như kiềm nén điều gì đó.
Mạc Tĩnh Thành muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ im lặng nhìn Dương Quang.
Hiếm khi nào thấy đôi mày của Thiệu Phong khẽ nhíu lại, y trách cứ nhìn Dương Quang, “Mày nên nói với tụi tao sớm hơn.”
Nghiêm Phong cười khổ nói: “Đoạn sau tụi tao đều biết rồi, nếu như thật sự là một giấc mơ báo trước tương lai, vậy bây giờ xem như chúng ta là đồng bọn!”
“Vừa nãy tụi mày còn không tin…”
Dương Quang chỉ nói sự thật, Tư Đồ Lỗi nghe vào tai lại giống như trách móc.
Hắn lạnh mặt hỏi Dương Quang: “Mày cảm thấy tụi tao sẽ không tin, vì vậy mới giấu tụi tao lâu như thế?”
Dương Quang lắc đầu, “Không nói với tụi mày vì tao cảm thấy người làm nên việc, có những thứ có thể thay đổi được, nói ra chỉ thêm phiền muộn thì thà không nói.”
“Sao mày không giấu cả đời luôn đi?” Giọng điệu của Tư Đồ Lỗi có chút kích động.
“Hồi nãy tao nói rồi, tao cần tụi mày…”
“Cần tụi tao phối hợp với kế hoạch của mày?” Tư Đồ Lỗi cười lạnh, châm biếm nói: “Không phải Dương Quang mày có thể chống chọi được sao? Có chỗ nào cần tụi tao giúp đỡ? Anh cả Diệm mày có bản lĩnh là chuyện của mày, tụi tao không phải con cờ của mày, nói một câu cần tụi tao lên sàn diễn thì tụi tao sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”
Tư Đồ Lỗi không biết vì sao mình lại tức giận, một phần vì Dương Quang giấu diếm, một phần… có lẽ cảm xúc bị ảnh hưởng từ sự hoảng sợ của Dương Quang?
Đối với những điều không biết, thiên tính của loài người luôn vừa tò mò lại vừa sợ hãi.
Tư Đồ Lỗi hất tay muốn đi, lại bị Mạc Tĩnh Thành kéo về.
“Tư Đồ!” Mạc Tĩnh Thành nói: “Anh đừng tức giận, nghe Dương Quang nói xong đã…”
“Nó nói còn chưa rõ sao?” Âm thanh Tư Đồ Lỗi ngày càng lớn hơn.
Tựa như thuốc nổ bị châm ngòi, hắn chỉ vào Dương Quang, khàn giọng mà gào lên: “Mày được lắm Dương Quang! Mẹ nó mày coi tao như chết rồi phải không! Chuyện thế này không nói từ sớm, một mình nhẫn nhịn thú vị lắm hả!”
Không ai có thể chấp nhận nổi việc người bạn quen biết mười mấy năm trời lại giấu nhẹm đi chuyện có liên quan đến an nguy của bản thân như thế.
Vì vậy sự căm phẫn của Tư Đồ Lỗi mọi người đều có thể hiểu, bao gồm cả Dương Quang.
“Xin lỗi Tư Đồ.”
Dương Quang biết nếu Tư Đồ Lỗi không tin lời hắn thì sẽ không giận dữ đến vậy.
Trước khi Dương Quang nói ra đã từng nghĩ đến phản ứng của bọn họ, Tư Đồ Lỗi là người có tính tình nóng nảy nhất, phản ứng cũng thẳng thắn nhất.
“Đừng có xin lỗi tao! Không nhận nổi!” Tư Đồ Lỗi không chấp nhận, “Tao nói cho mày biết Dương Quang! Sau này có chuyện thì cứ giỏi mà giấu cả đời đi, đừng có giấu được tám năm mười năm rồi chạy lại nói với tụi tao! Tụi tao chỉ là phông nền thôi, ngồi một bên xem là được rồi!”
“Tư Đồ! Bình tĩnh chút đi!” Mạc Tĩnh Thành muốn kéo hắn lại bị hắn đẩy ra.
Dương Quang nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, “Mày ồn ào đủ chưa? Tao nói với mày có tác dụng gì?” Không thể dùng cách trấn an với Tư Đồ Lỗi, người đang nổi trận lôi đình không thể nghe vào tai điều gì.
Hắn hỏi Tư Đồ Lỗi: “Tao nên vào bệnh viện tâm thần hay là ôm một đống thuốc về uống để không nằm mơ nữa? Tao nói cho mày có thể thay đổi cái gì?”
“Vậy mày đừng có mà nói nữa! Tao chả hiếm lạ gì!”
“Dương Quang!” Đến cả Thiệu Phong cũng phải đứng dậy, ra hiệu hai người kia kéo Tư Đồ Lỗi ra xa một chút, y vỗ vai Dương Quang nói: “Bình tĩnh một chút.”
“Tao rất bình tĩnh.”
Bản thân hắn ngày càng sợ nhớ lại mấy chuyện này, đến cả việc dùng phương thức nằm mơ để kể ra cũng khiến cơ thể Dương Quang cứng đờ, thế mà lại thêm một Tư Đồ Lỗi đang phát điên khiến hắn càng phiền não hơn.
Hắn giải thích: “Không phải tao sợ làm phiền tụi mày, tao cũng có cách khiến tụi mày tin tưởng.
Nhưng tụi mày cũng biết tính tao đâu thể làm ầm ĩ lên chỉ vì vài chuyện còn chưa xảy ra! Tao vẫn luôn tin mình có thể thay đổi tất cả, nếu không phải sự việc về sau phát triển vượt khỏi dự tính của tao…” Thì cả đời này Dương Quang cũng sẽ không nói cho bọn họ biết.
Đối viện với vẻ mặt không đồng ý của Thiệu Phong, Dương Quang bĩu môi nói: “Nếu chuyện này xảy ra trên người tụi mày, chưa chắc tụi mày sẽ thẳng thắn thế này đâu.”
Thiệu Phong sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn biểu tình của ba người còn lại.
“Hừ, nhưng tao cũng không đợi đến lúc này mới nói.” Rõ ràng Tư Đồ Lỗi vẫn còn tức giận.
“Đúng vậy!” Lần này Mạc Tĩnh Thành lại phụ họa với hắn: “Mày nên nói trước khi Hi Ngôn trở về hoặc trước khi Thiệu Phong xuất ngoại chứ, tất cả vẫn còn kịp.”
“Không kịp nữa rồi.” Giọng điệu của Dương Quang không hề gợn sóng: “Từ khi Hi Ngôn lén chạy về, tao đã biết tất cả mọi thứ đã không kịp ngăn cản nữa.
Chuyện nhóc đã nhận định không ai có thể cản được.
Trong mơ, dù tao không hề lắng nghe không hề hỏi đến nhóc, nhóc vẫn yêu tao.
Lúc tao chết thì nhóc tự sát, ngoài đời…”
Dương Quang nhìn về phía Thiệu Phong đang khẽ nhíu mày hỏi: “Mày cảm thấy ngoài đời sẽ ngược lại sao? Tao chết, Hi Ngôn có thể sống tiếp sao?”
Thiệu Phong im lặng, cũng không cần phải nói gì nữa, sự thật đã ở trước mắt.
“Chỉ là giấc mơ thôi mà…” Nghiêm Phong trầm mặc một lúc lâu mới miễn cưỡng mở miệng an ủi: “Không nhất định sẽ trở thành sự thật, nếu mày lo lắng có thể thử ngăn cản một chút…”
“Người muốn giết tao đã chết rồi.”
“Vậy mày còn lo cái gì?”
“Tương lai không đoán trước được, tao cược không nổi!” Cho dù đó chỉ là khả năng một trên một ngàn phần trăm, chuyện có liên quan đến Dương Hi Ngôn, Dương Quang không có cách nào bình tĩnh được.
Mạc Tĩnh Thành nhìn người này rồi lại nhìn người kia, hỏi một vấn đề khá thực tế, “Tụi tao có thể giúp gì?”
“Tao có một kế hoạch.” Hơi thở nặng nề trong phòng dần tiêu tan, Dương Quang nhìn Tư Đồ Lỗi, hắn hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn nhích về phía bọn Nghiêm Phong.
Lúc nãy bọn họ sợ hắn ra tay nên kéo hắn vào góc, bây giờ chỉ đành tự mình nhích trở lại.
“Tao đã lập di chúc, sau khi tao chết toàn bộ tài sản sẽ để lại cho Hi Ngôn, Tuần Thành và Triệu Đông sẽ giúp nhóc.”
“Có tác dụng cái rắm gì! Nhóc cũng đâu ham tài sản của mày, mày để tiền lại thì nhóc không tự sát sao?” Tư Đồ Lỗi rõ ràng vẫn không bình tĩnh nổi.
“Đó chỉ là giấc mơ!” Lần nữa nhắc nhở quần chúng, Nghiêm Phong đẩy kính ý bảo Dương Quang nói tiếp.
“Tao mượn một người bên chỗ anh họ của Thiệu Phong, cô ấy có thể mô phỏng lại âm thanh của tao, gọi điện cho Hi Ngôn để nhóc tin rằng tao vẫn còn sống…”
“Chờ chút, tao có vấn đề.” Mạc Tĩnh Thành giơ tay, có chút hoài nghi hỏi: “Nếu đã có thể mô phỏng âm thanh, sao lại không tìm một người giả trang thành mày?”
“Không được, Hi Ngôn quá mẫn cảm, nhất định sẽ nhận ra.” Dương Quang lắc đầu, vấn đề này hắn đã nghĩ đến từ sớm, “Không gặp mặt thì chỉ cần giọng nói giống, có lẽ nhóc sẽ không nghi ngờ.
Hiện giờ người này vẫn còn ở Tất Viên, có cơ hội tụi mày nghe thử là biết, tuyệt đối không có sơ hở!”
“Chỉ giọng nói là đủ rồi? Có thể giấu cả đời sao?”
“Tao không nghĩ đến lâu như vậy.” Dương Quang cười có chút chua sót, “Tao sẽ quay một số VCR* và viết vài lá thư.
Nếu như tao có gì ngoài ý muốn sẽ sắp xếp để người bên cạnh giấu tin tức này đi, bọn Triệu Đông sẽ nói với nhóc tao đi công tác rồi.
Sau đó thì cứ kéo dài, nghĩ biện pháp để kéo, có thể kéo được bao lâu thì kéo, đến lúc kéo không được nữa có thể nói với nhóc là tao bị thương rồi, thành người tàn phế không muốn gặp nhóc, trốn ở chỗ nào đó chữa bệnh, cái này phải nhờ vào Tư Đồ…”
“Mày cũng chết rồi sao tao phải diễn trò trẻ con với mày chứ…”
Dương Quang không để ý đến Tư Đồ Lỗi vẫn chưa tiêu tan tức giận, hắn nói tiếp: “VCR và thư của tao Thiệu Phong có thể tìm cơ hội đưa cho