Nếu nói nhìn thấy Vương Đông Quân trong lòng Lâm Kiều có cảm giác gì? Thì đó chính là cảm kích và rung động, trong lúc cô nguy cấp anh đã xuất hiện ngay và cứu cô một mạng.
Nghe tiếng hai người đánh nhau "bôm bốp" ở sau xe tài xế chỉ biết chấp hai tay cầu nguyện và cảm ơn trời phật, mặc dù ông và cô không hiểu sao anh biết bọn họ đang ở đây mà cứu kịp thời.
Minh Sơn nảy giờ bị say xe nằm xụi lơ trên ghế phụ bởi vì ông chủ trình độ cao vượt bậc đã cho anh ta trải nghiệm cảm giác đi trên mây.
Bây giờ nghe tiếng súng cùng đánh nhau mới hoàn hồn vội bước xuống xe chỉnh trang quần áo rồi đi qua chỗ xe hai người kia.
"Mau hai người qua xe kia ngồi đi, ở này nguy hiểm." Nói xong đập đập cửa.
Nảy giờ Lâm Kiều không nghĩ trong xe kia còn có Minh Sơn, cô nhìn tài xế cuối cùng hai chú cháu lập tức mở cửa xe di chuyển.
"Anh đi cùng anh ấy à?"
"Phải, chuyện dài tôi sẽ kể cho cô nghe sau." Minh Sơn hiểu ý cô, anh vốn là theo phục vụ Vương Ngạn sao lại ở bên cạnh Vương Đông Quân.
"Sao hai người biết chúng tôi ở đây?" Lâm Kiều khó hiểu hỏi.
" Tra camera trong thành phố, xe này không xuất hiện thì chắc chắn là ở đây." Đúng vậy chỉ có đường nông thôn liên huyện mới không có camera.
"Oh, thông minh ghê." Lâm Kiều nói xong mới chột miệng cô vội nhìn Vương Đông Quân đánh nhau với Đường Nghệ.
Nhìn dáng người của anh mỗi khi ra đòn vô cùng có lực, tuy Đường Nghệ thân thủ cũng nhanh.
Đánh đấm hạng cao thủ nhưng khi giao đấu với Vương Đông Quân hắn ta bắt đầu đuối sức.
Ngay khi tưởng Đường Nghệ bị khống chế thì hắn nhanh chóng né được.
Vương Đông Quân tức giận trực tiếp dạy cho hắn bài học.
Khuôn mặt bị tóc che khuất không ai có thể nhìn thấy sắc mặt nhưng có thể cảm nhận sự lạnh lùng của anh.
Một cú đấm như trời giáng xuống khuôn mặt Đường Nghệ, lần này Vương Đông Quân không một động tác thừa.
Máu từ mũi của hắn chảy dọc xuống miệng, bắn tung tóe khắp nơi.
Đường Nghệ vội vàng bịt mũi lại, hắn lập tức cúi đầu cầm súng muốn bắn vào Vương Đông Quân.
Tiếc là Minh Sơn nảy giờ quan sát bên ngoài bọn họ anh ta sớm đã cầm mấy cây súng mang vào xe.
Thấy tình thế không ổn Đường Nghê vội rút dao găm chuẩn bị đâm đ ến ngực Vương Đông Quân.
“Bốp!” một cú đấm mạnh vào vai trái khiến cho hắn lảo đảo, lực tay của anh không phải nhỏ.
“Khốn kiếp!” Đường Nghê đứng lên chửi đổng, Vương Đông Quân muốn quay lại nhìn xem Lâm Kiều thế nào.
Nhân lúc này Đường Nghê cầm một cành cây quật mạnh vào người anh, Minh Sơn thấy tình thế không ổn vội xuống xe cầm súng hướng Đường Nghê.
“Đùng!” Viên đạn bay đến c ắm vào đùi của hắn, máu tươi bắn tung toé trông vô cùng kinh khủng.
“A… đau chết tao rồi!” Đường Nghê r3n rỉ, trong lúc hắn còn đang ôm chân la hét thì có tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa vọng lại.
Cho dù muốn chạy nhưng cũng lực bất tòng tâm, vết thương trên đùi quá kinh khủng làm cho Đường Nghê toát mồ hôi nằm quằn quại dưới đất.
Vương Đông Quân lạnh mắt đi tới đạp cho hắn một cái vào tay phải.
“Mày dám đụng vào người phụ nữ của tao, mày tới số rồi.” Nói xong anh cầm điện thoại gọi đi.
“Mày là ai?” Đường Nghê nhìn Vương Đông Quân cả người run lên.
“Là ông cố nội nhà mày!” Nói xong anh bồi thêm một đạp vào bụng hắn vừa hay xe cảnh sát đã đến nơi.
Minh Sơn lấy từ xe ra cho anh một chai nước, Vương Đông Quân uống một hơi rồi quay lại xe.
Bên này mấy chiến sĩ cơ động đã lôi Đường Nghê lên xe, một người đến nói chuyện với anh.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa bọn họ kéo chiếc taxi và đưa tài xế lên xe về cục cảnh sát, Minh Sơn lên ghế phó lái đưa anh và Lâm Kiều theo phía sau.
Cả đoạn đường Lâm Kiều chỉ mãi nhìn anh, hình như cô phát hiện bàn tay phải của anh đang xưng lên.
"Có đau lắm không?" Cô nhẹ nhàng hỏi có phần e dè.
"Đau chứ sao không, em thử đánh nhau như tôi xem nào." Vương Đông Quân mỉm cười đùa cợt.
"Lần sau gặp phải chuyện gì điều phải gọi cho tôi chứ?" Gương mặt đẹp trai góc cạnh của anh làm cho cô tim đập rộn ràng.
"Anh là gì của tôi mà tôi phải gọi?"
"Em quên rồi à, hay em bị tên khốn kia dọa sợ? Đừng sợ ông xã sẽ bảo vệ em." Anh dùng giọng mờ ám nói với cô.
Bọn họ ngồi phía sau cách nhau một khoảng trống nhưng Lâm Kiều cảm thấy cả khuôn mặt của mình như bị anh