Lâm kiều nhìn thời gian đã 9 giờ, cô nhanh chóng thu dọn đồ sắp xếp hàng hóa chuẩn bị đóng cửa.
Mấy loại nước đóng chai khá nặng phải bê vào hết bên trong kho mới có thể hạ cửa xuống, đang lom khom dọn hàng thì Lâm Kiều phát hiện ra bên ngoài có một bóng đen lướt qua.
Chuyện gì thế nhỉ? Lâm Kiều đứng lên với tay cầm cái chổi đi nhẹ nhàng lại bên cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài hình như sắp mưa có mấy hạt nước bắn lên cửa kính nên Lâm Kiều không nhìn rõ cảnh bên ngoài lắm, có điều ở chỗ này bây giờ cũng còn vài người đang đi dạo tản bộ nên cô không nghi ngờ gì quay người vào trong dọn nốt số giấy nhớ trên bàn.
Ngay lúc này một tiếng động nhỏ phát ra bên ngoài mái hiên, Lâm Kiều chợt nhớ chiếc xe wave cô mượn của Hữu Đồng đang để ở bên ngoài.
Vội lấy cây chổi ở bên cạnh cẩn thận đi ra gần cửa dùng đèn pin để soi qua lớp kính, Lâm Kiều không nhìn thấy bất kỳ ai nhưng trong lòng vẫn bất an.
Vẫn may cô có thói quen đóng cửa để dọn hàng rồi mới mở cửa về, cho nên trong cửa hàng vẫn là phạm vi an toàn của cô.
Cô thử tắt đèn trong cửa hàng rồi lặng yên đứng bên cửa kính một lúc lâu, quả nhiên sau khi nhìn thấy đèn trong cửa hàng đột ngột tắt đi thì bóng người ở bên ngoài lẳng lặng đứng bên cửa ngay lối ra vào.
Trong bóng đêm Lâm Kiều bịt miệng mình lại không cho phát ra tiếng tự nói với lòng trấn tĩnh vì sắp có chuyện không xong rồi.
Ngồi thụp xuống bên cạnh quầy tính tiền, Lâm Kiều cố gắng hạn chế ánh sáng hắt ra bên ngoài hạ âm thanh xuống mức tối thiểu cô mở điện thoại gọi một cuộc cho Hữu Đồng.
Ở tình huống hiện tại cô không còn bất kỳ ai để cầu cứu, người cô tin tưởng chỉ có anh.
“Alo…” Sau hai tiếng chuông Hữu Đồng đã nghe máy, nhưng cũng chính vào lúc này..
Rầm! Tiếng vang của cửa xếp cùng kính vỡ khiến cho Lâm Kiều giật mình, cô cầm điện thoại quay người lại trong bóng tối có thể thấy dáng người cao lớn của kẻ kia.
“Ai đó? Anh là ai sao lại đột nhập vào cửa hàng?”
Bóng đen không trả lời cô đứng bất động có lẽ đang xác định cô đang ở góc nào, vì hiện tại không có ánh sáng.
“Có chuyện gì vậy?” Đồng nghiệp nhìn Hữu Đồng đang ngơ ra liền hỏi, anh lập tức dùng động tác im lặng trên môi ngồi xuống bàn làm việc tập trung nghe âm thanh bên kia.
Hữu Đồng nhận ra có gì đó không ổn giống như linh tính mách bảo anh không nói gì thêm vội kéo đồng đội chạy ra ngoài đồng thời tắt micro trên màn hình điện thoại.
Anh nhanh chóng lái xe của sở chạy nhanh trên đường lớn, có lần Lâm Kiều đã nói địa chỉ cô làm thêm cho anh nên hiện tại anh không chần chừ kéo theo đồng nghiệp đi.
“Có chuyện gì?” Lần này người đồng nghiệp hỏi lại, bọn họ vốn là cảnh sát hình sự chỉ có lúc nguy cấp có lệnh của cấp trên mới được dùng súng.
Nhưng hiện tại anh ta nhìn thấy Hữu Đồng đang cầm súng chỉnh lại đạn rồi mới cất vào bọc bên hông, đoán chừng là chuyện nghiêm trọng.
“Em gái tôi chắc xảy ra chuyện rồi, chúng ta đến đó một chuyến.” Nói xong anh liền nhấn máy gọi cho sếp.
“Được.” Người đồng nghiệp cũng chỉnh lại súng của mình, sẵn sàng hành động.
oOo
Lâm Kiều không dám nói lớn nhưng cô chắc trong đầu điện thoại Hữu Đồng nghe thấy hiểu ý cô, bàn tay lần mò bật đèn tay còn lại nhanh chóng bỏ điện thoại vẫn còn đang kết nối vào trong túi áo trong.
Nhìn thấy động tác của cô người đàn ông kia vội bước đến, có điều hắn ta không hề biết cô còn có đèn pin sau túi quần.
Lâm Kiều thực hiện một loạt động tác phòng vệ, cô quay người cầm chắc cây gậy