"Anh làm gì ở đây?" Lâm Kiều trấn tĩnh hỏi.
Vương Đông Quân không nói gì, mắt anh nhìn tập giấy trong hồ sơ mà cô đang xem dở.
"Hai người quen biết sao?" Võ Cảnh đánh giá Lâm Kiều cùng Lâm Na xong lại nhìn Vương Đông Quân.
"Không quen…" Lâm Kiều nói còn chưa kịp hết câu thì nghe anh nói.
"Người phụ nữ của tôi!" Anh muốn chọc cô tức lên, nhưng cũng đồng thời thông báo cho hai người kia tránh xa cô ra.
Lâm Kiều nghe như sét đánh ngang tai suýt chút nữa cô chửi đổng, anh quá to gan.
Nhưng cô lại không muốn phiền phức kéo dài với hai người kia nên cố hết sức nhịn.
Võ Cảnh nghe vậy thì khuôn mặt vụt tắt niềm vui ban đầu, định giới thiệu em gái anh ta cho Vương Đông Quân, bởi vì gia thế nhà họ Vương hiển hách nổi tiếng tài phiệt.
Hơn nữa hiện tại Vương Đông Quân đang là đương kim chủ tịch của Vương Thị, đây là miếng mồi béo bở.
Không ngờ cố ý mời anh đến nhà chơi lại vô tình đi ngang qua chỗ của Lâm Kiều, nếu không phải ánh mắt của Vương Đông Quân quá lạnh lùng thì anh ta sớm đã kéo anh đi rồi.
Chỉ tiếc là anh không chen vô được chuyện của Vương Đông Quân và Lâm Kiều.
"Nhận cũng đã nhận, cô mau đi chỗ khác.
Tôi còn đóng cửa!" Lâm Kiều muốn nói gì đó nhưng khi nhìn sắc mặt em gái ở bên cạnh đang ngạc nhiên lẫn tức giận thì cô cũng xuôi theo anh.
"Chị…!" Lâm Na tức giận nhìn cô và anh không thể tin bị cô đuổi, nhưng cô ta vẫn đứng né qua một bên.
Ánh mắt kinh ngạc từ khi nào Lâm Kiều lại có thể được những người đàn ông khác chú ý hơn cô.
Hôm nay ra đường Lâm Na đã rất chú tâm ăn diện trang điểm không ít.
Nhưng bây giờ bị bọn họ ngó lơ hoàn toàn không ai thèm chú ý cô.
Lâm Kiều không nhìn sắc mặt ai, cô bận đuổi Lâm Na đi về còn Vương Đông Quân dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn cô.
"Võ Cảnh, hôm nay đành hẹn cậu khi khác ghé nhà rồi." Vương Đông Quân từ tốn nói với anh ta nhưng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Lâm Kiều không buông.
Lâm Kiều đứng bên trong nhà, cảm thấy ba người bên ngoài rất chướng mắt.
Cô muốn đuổi cả ba đi, nhưng người đáng ghét nhất chính là Lâm Na.
Cô nên loại cô ta ngay lúc này mới phải, vậy thì mới có thể bình tĩnh đối chọi cùng hai người đàn ông kia.
Lâm Na bị đuổi tức giận xoay người đi ra ngoài phía sau là ba vệ sĩ khác, tuy xấu hổ nhưng vẫn nhìn Lâm Kiều và Vương Đông Quân, theo như đánh giá của cô ta Lâm Kiều không thể quen biết rộng như vậy.
Chắc chắn bọn họ có vấn đề, bởi vì dựa vào cách ăn mặc và ngoại hình của anh, cô ta đủ biết anh là người giàu có gia thế không đơn giản.
Anh đẹp trai khí chất ngời ngời như thế cô ta không thể bỏ qua người đàn ông này được.
"Còn ngây ra đó làm gì? Cô chưa từng thấy trai đẹp hay sao?" Lâm Kiều thấy ánh mắt không an phận của cô ta thì mắng thêm một câu.
Trong lòng cô trào phúng, cái gì mà bước ra đường mang theo vệ sĩ chứ? Khoe khoang quá lố.
Bản thân lại không có chút liêm sỉ gì thấy người đàn ông nào đẹp trai giàu có là sáng mắt lên như thế, đúng là không thể chung huyết thống được.
Thấy Lâm Na bị đuổi đi Võ Cảnh cũng không còn mặt mũi gì ở lại, anh ta âm thầm cắn răng nói lời tạm biệt hai người rồi đi thẳng.
Con phố ở khu này không quá lớn nhưng dân cư cũng đông đúc, khả năng một người bình thường như Lâm Kiều có thể quen biết chạm mặt một người như Vương Đông Quân là tỷ lệ một trên một ngàn người.
Nghĩ rất nhiều biện pháp cuối cùng Võ Cảnh đã gọi điện cho em gái nói vài chuyện anh ta nghĩ ra được hán mắt sâu xa.
Lâm Kiều nhìn thấy Vương Đông Quân còn không đi cùng người đàn ông kia cô cũng không hỏi anh mà trực tiếp đóng cửa, chán cửa còn chưa kịp đóng kín thì bàn tay to lớn của anh đã chặn lại.
“Nhà có gì ăn không? Tôi đói quá.” Vương Đông Quân thẳng chân đẩy cửa đi vào tiện thể khoá trái cửa phòng, anh tháo giày lịch sự mang dép cô để sẵn bên kệ đi vào rồi nhắm vào giữa phòng ngồi xuống.
Lâm Kiều không nghĩ người đàn ông này vậy mà vào nhà cô, hơn nữa còn muốn ăn? Hiện giờ cô ăn mặc có chút xồ xuề bởi vì là một người độc thân sống một mình cô cũng không có chăm chút bản thân lắm.
Vương Đông Quân đã sớm quan sát biểu cảm của cô, nhìn cô đang suy nghĩ mà hai mày nhíu lại đôi lúc như nghiến răng nghiến lợi thì buồn cười.
“Anh vì sao lại vào nhà tôi một cách tự nhiên trắng trợn vậy hả?” Lâm Kiều chỉ mặt anh mắng.
“Thế em ở nhà tôi, ngủ cùng tôi, ăn cùng tôi thì ai thiệt đây? Rõ ràng là em không có lương tâm.” Vương Đông Quân bày ra khuôn mặt uỷ khuất, anh cho rằng cô không có lá gan đuổi anh đi bây giờ vì anh có nắm điểm yếu của cô.
“Anh… Anh là cái đồ vô liêm sỉ! Hôm đó tôi rõ