Trước khi đến thử vai, thì Trì Thược đi kí kết hợp đồng cùng ngủ với Hàn Thịnh.
Đem mỗi điều khoản đều xem kĩ một lần, ở tờ cuối cùng, Trì Thược liền kí tên của mình, cũng ấn dấu tay.
Số tài khoản ngân hàng của Trì Thược cũng được ghi trong hợp đồng, lương sẽ trả theo tháng.
Cậu ở chỗ Hàn Thịnh bao nhiêu ngày, liền lấy số ngày nhân với bốn trăm.
Lúc trước, khi Hàn Thịnh biết được điều này, đối với việc Trì Thược chỉ cần một chút tiền như vậy mà không cần chi phiếu của hắn, hắn cũng chỉ hơi kinh ngạc.
Sau đó, lại biết được Trì Thược chỉ là đem việc này xem như một hạng mục công tác, thì hắn cũng không nói thêm cái gì.
Đêm hôm đó, Trì Thược liền mang theo vali nhỏ, ngủ ở nhà Hàn Thịnh.
Lần trước kia, do Trì Thược uống say, cho nên đối với tình huống lúc đó không có ấn tượng gì.
Nhưng lần này thì cậu lại rất tỉnh táo.
Vừa bước vào căn phòng kia, trong lòng kì thực lại có chút muốn lui bước.
Một loại cảm giác không thật bao phủ toàn thân Trì Thược, cho dù là một tháng trước, cậu cũng không thể nào tưởng tượng được có một ngày chính mình sẽ kí kết một bản hợp đồng chính thức ngủ cùng người khác.
Trì Thược đi vào trong phòng, nhìn nơi mà mình đã từng tới một lần, suy nghĩ một lát.
Nếu như Hàn Thịnh trở về, thì cậu cần dùng thái độ gì đối mặt với đối phương.
Nhưng kết quả đều hoàn toàn là do Trì Thược suy nghĩ nhiều.
Đến khi Hàn Thịnh trở về chỉ cùng cậu gặp mặt một chút, sau đó liền đến thư phòng.
Mãi đến khi Trì Thược ở trong phòng ngủ ngủ rồi, đệm giường một bên khác vẫn là trống không, không hề có hình bóng người khác.
Ở trong phòng người khác, nằm trên giường người khác, Trì Thược lăn qua lăn lại cũng không làm sao đi vào giấc ngủ được.
Cậu liền lấy điện thoại ra nghe ca hội, thử đem lực chú ý dời đi.
Nằm hơn một giờ, nhưng cửa phòng đang đóng cũng không thấy có bất kì dấu hiệu nào mở ra.
Cuối cùng, cũng coi như có chút buồn ngủ.
Trì Thược đem điện thoại đặt trên đầu giường, kéo chăn mềm trên người, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đêm này Trì Thược gặp ác mộng, trong mộng có một khối đá lớn vẫn luôn đè ở trên người cậu, ép cậu tới mức làm sao cũng không nhúc nhích được.
Sáng ngày thứ hai, Trì Thược tỉnh lại, cảm thấy trên eo nặng nề.
Vừa mở mắt ra, liền bắt gặp một khuôn mặt anh tuấn đang dựa vào gần mình trong gang tấc.
Trì Thược nhìn chăm chú đường nét trên khuôn mặt anh tuấn kia, hơi có chút xuất thần.
Vốn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, thì kí ức tối qua lại tràn về.
Trì Thược đảo đảo mắt, tựa hồ Hàn Thịnh còn đang ngủ say, hô hấp ấm áp đều phun trên mặt của cậu, còn có một chút ở trên tóc.
Trì Thược thân thể hơi động, cẩn thận từng li từng tí một nhấc cánh tay đang đặt ở trên hông cậu lên.
Trì Thược vẫn là lần đầu tiên ở trong tình trạng tỉnh táo, bị một người đồng tính ôm nhau cùng ngủ.
Nếu nói không kinh sợ thì chính là giả, nhưng việc này cậu đã đáp ứng rồi.
Trì Thược khống chế biểu hiện trên mặt, sau khi nhấc tay của Hàn Thịnh ra, thì thân thể cũng lập tức lùi về phía sau.
Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, chỉ sợ người này đột nhiên sẽ mở mắt ra.
Cũng may, đến lúc Trì Thược vén chăn lên xuống giường, còn đến phòng vệ sinh rửa tay, thì Hàn Thịnh đều không tỉnh lại.
Ngược lại như vậy, có thể tránh được một ít lúng túng.
Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, dì giúp việc bên ngoài cũng đang làm điểm tâm, nhìn thấy Trì Thược đã dậy, trước tiên để cậu ngồi xem TV, cơm lập tức sẽ có ngay.
Trì Thược dùng lí do công việc bận rộn, trợ lí cũng đã ở dưới lầu đón cậu, nên sẽ không ở lại trong nhà Hàn Thịnh ăn cơm.
Cái này cũng không phải Trì Thược nói dối, xác thực ngày hôm nay có việc.
Thử vai nhân vật nam hai kia, vốn đã định vào thứ sáu, nhưng sau đó lại đổi thời gian, chuyển vào ngày thứ hai.
Đến nơi cũng phải mất chút thời gian, cho nên Trì Thược phải nhanh chóng đi trước, tranh thủ sớm một chút để tới địa điểm thử vai.
Ở trên đường, cậu còn tùy tiện mua một phần bữa sáng.
Chờ Trì Thược đến nơi, thì đã có người chờ ở đó từ sớm, nhìn thần sắc rõ ràng là đã đến được một lúc lâu.
Đại đa số đều quen mặt, bọn họ nhìn thấy Trì Thược xuất hiện, có mỉm cười chào hỏi, cũng có ánh mắt nhàn nhạt.
Đều là đến tranh vai nam hai này, theo một nghĩa nào đó mà nói, thì bọn họ đều là người cạnh tranh.
Trì Thược đi đến gian phòng bên phải, vừa đi qua, liền có người cười bắt chuyện với cậu.
Trì Thược cũng lễ phép trở về một tiếng xin chào.
Trong tay người khác đều cầm kịch bản hoặc là sách nhỏ, là đang làm công tác chuẩn bị.
Trì Thược đã đem kịch bản chuyển sang điện thoại, nhân vật cậu cũng đã hiểu rõ, tạm thời cũng không cần phải ôm chân Phật.
Trước khi thử vai nên tận lực khiến bản thân thả lỏng, dùng trạng thái thư thích nhất để đối diện với nhân vật.
"Kì thực đều không cần làm gì cả." Người ở bên cạnh Trì Thược mở miệng.
Tầm mắt của Trì Thược đang nhìn người ở trong phòng, vừa nghe được Dương Kỳ lên tiếng, liền tò mò nhìn sang Dương Kỳ.
Dương Kỳ bước tới gần Trì Thược một bước, hắn ghé sát tai Trì Thược, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói rằng: "Nhân vật đó đã sớm được nội định, lần này công khai thử vai, cũng chỉ là làm cho có mà thôi."
Trì Thược trong lòng kinh ngạc, có người thấy bọn họ ghé vào một chỗ nói thì thầm gì đó, liền có chút hiếu kỳ.
Trì Thược thu liễm kinh ngạc, làm bộ thần thái bình tĩnh.
"Nội định cho người nào?"
Dương Kỳ lấy ra điện thoại của mình, ở bên trong nhập vào tên của một ca sĩ trẻ tương đối nổi gần đây.
"Là người này." Dương Kỳ đưa điện thoại đến trước mặt Trì Thược.
Trì Thược nhìn chằm chằm hình ảnh của ca sĩ kia, liền cảm thấy kinh ngạc, lại đột nhiên ý thức được, chắc là có tư bản đứng ở phía sau đối phương.
"Là hắn a." Tiểu ca sĩ gần đây được đóng gói(?), ca khúc nổi danh cũng không biết là gì, lại thêm một trận tuyên truyền tạo thế, hơn nữa khuôn mặt cũng là nhờ vào hậu kì chỉnh sửa, trong thời gian ngắn tích lũy được không ít fans.
Trì Thược từng thấy fans của ca sĩ này trên mạng, có thể nói là khiến cho người khác cảm thấy bọn họ có chút cố chấp.
Trì Thược thân thể lùi ra sau, dựa vào vách tường, cậu cong chân phải lên, mũi chân trên mặt đất điểm điểm.
"Nếu anh đã biết trước như vậy, thì sao hôm nay còn đến đây?" Trì Thược có chút hiếu kì.
Cậu là do không biết chuyện, cho nên mới đến.
Hơn nữa, nếu mục đích rời đi quá rõ ràng, người không biết còn cho là cậu xem thường nhân vật nam hai này.
"Nhàn rỗi tẻ nhạt, đến đây vui đùa một chút." Dương Kỳ cong môi, nụ cười lại có nhiều ý vị.
Trì Thược chếch con ngươi nhìn thần thái mạn bất kinh tâm của Dương Kỳ, sau đó cậu sờ môi, ánh mắt dần dần nhạt xuống.
Đến chín giờ, buổi thử vai chính thức bắt đầu.
Trì Thược bắt được số ở giữa, người phía trước từng người từng người đi vào, cũng không đợi được bao lâu, sau một lúc đều đi ra.
Trì Thược vẫn như cũ ngồi xuống một chiếc ghế trống, Dương Kỳ đi theo bên cạnh cậu.
Trì Thược cúi đầu chơi Weibo, xem một ít tin tức đang hot, bên cạnh có thứ gì đó đụng vào cánh tay cậu.
Quay đầu lại, trong tầm mắt của Trì Thược xuất hiện một viên kẹo sữa đại bạch thỏ.
Trì Thược nở nụ cười, nhận lấy đại bạch thỏ mà Dương Kỳ cho mình,