Hôm đó sau khi uống nước xong, thì trong lòng Trì Thược vẫn luôn có sự bất an.
Bởi vì cậu phát hiện ra ánh mắt của Hàn Thịnh nhìn cậu, giống như là ẩn chứa rất nhiều thứ.
Chỉ là chờ đến lúc Trì Thược khỏi bệnh, bắt đầu làm việc, cũng nhìn ra ở chỗ Hàn Thịnh rốt cuộc có cái gì không đúng.
Tựa hồ lần cảm mạo kia, bất kể là được Hàn Thịnh ôm, hay là theo cách nói của đối phương, hắn chỉ dùng miệng giúp cậu uống thuốc, đều là ảo giác của Trì Thược.
Hàn Thịnh không nói thẳng lí do, nhưng Trì Thược cũng rất phối hợp với đối phương, cũng không đi hỏi rõ.
Cậu cho rằng sẽ cứ mãi như vậy, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng làm sao có thể.
Ngay tại thời điểm cậu đáp ứng yêu cầu của Hàn Thịnh, đến nhà đối phương còn ngủ trực tiếp trên giường của hắn, thì tất cả đã định sẽ phải có điều thay đổi.
Trước hết, điểm quan trọng để Trì Thược phát hiện là lúc cậu tham gia thử vai nam hai.
Theo như lúc đó, thì cậu chính là từ người khác biết được tin tức, thử vai cũng chỉ làm cho có, kì thực nhân vật nam hai này đã sớm được nội định.
Nhưng chính là kì quái như vậy, sau đó tổ chế tác lại gọi điện thoại cho Trì Thược.
Nói cậu đã thông qua sơ khảo, có thể đến tham gia vòng thứ hai.
Bọn họ cũng hỏi Trì Thược, trung tuần có thời gian hay không.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Thược hiển nhiên đầy đầu đều là mông lung.
Cậu chỉ cảm thấy cuộc điện thoại này, có thể là do người khác gọi tới muốn khiến cậu dao động hay không, nhưng muốn cậu gọi lại hỏi, thì khẳng định là không thể.
Vì vậy, Trì Thược liền liên hệ người đại diện.
Từ chỗ người đại diện biết được, có hai người cũng đã thông qua sơ khảo.
Trong điện thoại, Trì Thược đem thời gian thử vai, nói cho Dương Kỳ, sau đó giản lược lại cùng Hạo ca nói một lần.
Theo lý thì vai diễn đó không nên là của cậu, hơn nữa cậu cũng không nghe được chút tiếng gió nào.
Chỉ có thể là do người được nội định cho nhân vật kia, xảy ra chuyện gì đó, hoặc là đã có an bài khác.
Trì Thược cũng không có nghĩ đến Hàn Thịnh.
Ngược lại là Hạo ca suy nghĩ rộng hơn một chút, nhưng hắn cũng không trực tiếp làm rõ, mà chỉ là đề nghị Trì Thược.
Để Trì Thược đi hỏi một chút Hàn tổng xem, nói không chừng chuyện này Hàn tổng đều biết.
Trì Thược vừa nghe đề nghị này, liền lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu vốn đã không ôm bất cứ hy vọng nào, vì nhân vật đã được quyết định từ trước, nên việc này cũng không cần thiết.
Lúc đó, cậu còn đang cùng Dương Kỳ nói về quy tắc ngầm này.
Nhưng không nghĩ tới, việc cậu không thích lại xảy ra ở trên người mình.
Cùng ngày có kết quả, Trì Thược tuy rằng cảm thấy diễn xuất của mình cũng còn được, cậu cũng tự đánh giá mình cũng được tám mươi trên một trăm.
Nhưng Trì Thược thế nào cũng không thể tin, trước mặt nhiều người như vậy, cho dù kĩ năng diễn xuất của cậu có thực sự xuất chúng, chinh phục được tổ chế tác, còn khiến cho đạo diễn bọn họ có thể không cần người đã được chọn trước, mà lại chọn cậu, một người không phải được định trước.
Nghĩ cũng biết, là do có người ở bên trong động tay động chân.
Trì Thược nắm thật chặt điện thoại, nhếch miệng nở nụ cười tự giễu.
Trì Thược cũng không lập tức đi tìm Hàn Thịnh, cậu còn đang ôm một tia hy vọng, hy vọng ở vòng hai cậu sẽ bị loại.
Cứ như vậy, mặc kệ tình huống của tổ chế tác bên kia thế nào, cũng liền khẳng định cùng Hàn Thịnh không có liên quan.
Hy vọng còn không được thực hiện, thì thời điểm thi vòng hai lại đặc biệt đơn giản, quả thực có thể nói là được đo ni đóng giày cho Trì Thược.
Biết rằng từ nơi này có thể nghe được chút tin tức, cho nên đối với việc đóng phim, Trì Thược vẫn là vô cùng nghiêm túc.
Dùng trạng thái tốt nhất, để hoàn thành đề thi.
Sau đó, đạo diễn ngay tại chỗ liền quyết định để vai nam hai này cho Trì Thược đóng, đồng thời cũng hẹn cậu tuần sau bắt đầu chụp phục trang.
Mặc dù lấy được vai diễn nam hai này, nhưng trong lòng Trì Thược căn bản đều không vui.
Nếu nói cậu không muốn tiếp thu quy tắc ngầm, thì tại sao không ở trước mặt đạo diễn nói rằng, vai nam hai này cậu không muốn diễn.
Trì Thược chỉ là không muốn trực tiếp ở đó, khiến mình mất hết mặt mũi, bọn họ cũng đều sẽ biết là đã xảy ra chuyện gì.
Trì Thược ở trước mặt bọn họ thái độ cứng rắn, nhưng sự thật lại chính là tự đánh mặt của mình.
Hơn nữa chuyện cậu ngủ cùng Hàn Thịnh, lại chính là sự thật.
Chuyện này nếu nhất định phải giải quyết, thì cậu chỉ có thể đi tìm người đứng đầu những chuyện này.
Ban đêm, Trì Thược ngồi ở trên sopha phòng khách chờ Hàn Thịnh.
Lúc Hàn Thịnh trở về, vừa mở cửa liền thấy Trì Thược ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
Ánh mắt nhìn hắn lại nặng nề, phảng phất như có chuyện gì đặc biệt muốn nói với hắn.
Cởi áo khoác, treo lên móc quần áo, Hàn Thịnh liền đi về phía Trì Thược.
Trì Thược vẫn bất động, chỉ hơi ngẩng cổ lên, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn Hàn Thịnh.
Trước đây, tuy rằng Trì Thược không nhiệt tình, nhưng khi Hàn Thịnh trở về, ít nhất cậu cũng sẽ không lãnh đạm như vậy.
Hàn Thịnh mở miệng trước: "Đang chờ tôi? Có chuyện gì sao?"
Trì Thược mím mím môi, khóe miệng cơ hồ kéo thành một đường thẳng.
"Ngày hôm nay thử vai, tôi đã thông qua." Trì Thược bình tĩnh mà thuật lại chuyện này.
"Có phải không? Vậy thì chúc mừng." Hàn Thịnh mơ hồ đoán được một chút nguyên nhân, nhưng hắn không nói, mà là chờ Trì Thược hỏi ra.
"Lúc trước, tôi nghe người khác nói, nhân vật nam hai này đã sớm được định trước cho người khác, thử vai gì đó cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi."
"Nhân vật đều đã được định trước, bây giờ lại rơi vào trong tay tôi.
Tôi thực sự nghĩ không hiểu, hơn nữa tôi cũng không cho rằng kĩ thuật diễn xuất của tôi tốt đến mức, có thể khiến cho đạo diễn bọn họ, không cần diễn viên đã được định trước kia."
"Hay là nói, tôi lấy được vai nam hai này, cũng được xem như là nội định?"
Trì Thược lúc bắt đầu ngữ khí còn ôn hòa, nhưng sau lại từng chút từng chút trở nên hùng hổ dọa người.
Cậu sợ hãi bối cảnh của Hàn Thịnh là một việc, nhưng đối mặt với điểm mấu chốt của mình, Trì Thược cũng không chịu lùi về sau một bước.
Bởi vì cậu biết, nếu lui được một bước, thì sẽ có lui lại mười bước thậm chí có thể là trăm bước.
Con người luôn có lòng lười biếng, nếu như có được một thứ gì đó quá dễ dàng, thì thử hỏi có ai còn nguyện ý kiễn nhẫn nỗ lực để trả giá.
Thứ mà có thể tiện tay liền dễ dàng có được, thì tự nhiên đều sẽ trở nên giá rẻ.
Lâu dần, những vật khác cũng sẽ tương tự, cũng sẽ không cần cố gắng để có được.
Bảo thủ là tốt, nhưng từng bước một rút lui, như vậy sẽ khiến cho Trì Thược cảm thấy sợ hãi.
"Cậu cảm thấy là do tôi ngày đó đánh tiếng, sau đó đem vai diễn này cho cậu?"
Hàn Thịnh tiến gần một bước tới trước Trì Thược, hai người một đứng một ngồi.
Người ngồi còn ngẩng thẳng cổ, đối mặt với câu hỏi của Hàn Thịnh, Trì Thược cũng không lắc đầu.
Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
"Ai nói cho cậu là do tôi làm?" Hàn Thịnh khí tràng toàn bộ đều triển khai, lực uy hiếp cường liệt.
Nếu đổi lại là người khác, rất có khả năng đã bị chấn nhiếp đến nói không ra lời.
"Không có ai, do tôi tự đoán."
Nhưng Trì Thược cũng không có chút nào sợ hãi.
"Nếu như, tôi nói là nếu như, đây thực sự chính là ý của tôi, thì cậu sẽ như thế