Tình cảm trong mắt Hàn Thịnh quá mức sâu nặng, khiến cho Trì Thược khiếp sợ, đồng thời trong nháy mắt cậu cũng cảm thấy mình không chịu nổi.
Trì Thược đưa tay muốn đẩy Hàn Thịnh ra.
Nhưng Hàn Thịnh tựa hồ đã sớm đoán được, một phát lại bắt được tay của Trì Thược.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, Hàn Thịnh đem tay của Trì Thược kéo đến trước ngực hắn, ấn ở ngay trên vị trí trái tim của mình.
"Mỗi một câu tôi nói, đều xuất phát từ trong tim, không có một chút nào là giả tạo.
Trì Thược, em hiện tại dù là bạn gái, hay bạn trai cũng đều không có.
Có thể cùng tôi thử một chút hay không, cho dù không lập tức trả lời cũng không sao, tôi sẽ đợi em trả lời."
Hắn chỉ nói sẽ chờ, cũng không nói nếu như sau đó Trì Thược vẫn không thay đổi quyết định, thì hắn sẽ bỏ qua không bức bách Trì Thược.
Mặc kệ biểu hiện của Hàn Thịnh bây giờ có bao nhiêu ôn hòa, thì khắc vào trong xương của hắn vẫn là cường thế, thứ này không thể nghi ngờ vẫn luôn hiển lộ giữa đôi chân mày của hắn.
Trì Thược đột nhiên cảm thấy được, trên người mình có một chiếc lưới cực lớn.
Lưới tuy rằng không kín, nhưng mặc kệ cậu trốn đến chỗ nào, đều nghiễm nhiên là trốn không thoát.
Trì Thược hỏi một câu: "Nếu như tôi vẫn luôn không chấp nhận, thì anh sẽ làm gì?"
Hàn Thịnh lắc đầu: "Tôi sẽ không làm gì, bởi vì tôi biết, em cũng không chắc chắn."
Hàn Thịnh sở dĩ bình tĩnh như vậy, là bởi vì bản thân hắn so với Trì Thược đều phát hiện sớm hơn nhiều.
Trì Thược thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn, ánh mắt ấy cũng không giống như là đang nhìn bạn bè.
Hàn Thịnh luôn rõ ràng điều kiện của bản thân thế nào, hắn cũng chưa từng hướng ai chủ động qua.
Nhưng nếu hắn đã yêu thích một người, lại muốn theo đuổi đối phương, thì hắn luôn có rất nhiều rất nhiều phương pháp, để bắt được người kia.
Trì Thược há miệng, cũng không biết nên nói cái gì để phản bác lại người đàn ông quá mức tự tin này.
Nhìn gương mặt tiêu sái anh tuấn trước mắt, trong lòng Trì Thược thầm nghĩ.
Nếu như hắn yêu thích người khác, cũng dùng tư thái ôn nhu như vậy với đối phương, thì không chừng người kia sẽ lập tức gật đầu.
Hàn Thịnh biết rõ không thể đem lưới thu quá gấp, phát triển như hiện tại đã coi như là tương đối tốt, vẫn luôn nằm trong dự đoán của hắn.
Trì Thược thoạt nhìn tính cách cố chấp, nhưng ở một phương diện nào đó, cậu cũng có lúc quá thiện lương.
Liên quan đến việc đổi vai diễn, chỉ giống như tiếng sấm to mưa chút chút, liền cứ như vậy mà kết thúc.
Chuyện này đã kết thúc, nhưng trái tim của Trì Thược lại không có cách nào bình tĩnh lại được.
Toàn bộ trong lòng cậu, đều là sóng lớn mãnh liệt.
Đêm tối đến không hề có một tiếng động, vì Hàn Thịnh không vi ước, nên Trì Thược vẫn phải tiếp tục thực hiện chức trách của cậu.
Có thể là bởi vì bất ngờ biết được, người đàn ông này đối với cậu ôm ấp một loại tình cảm không bình thường.
Trì Thược vừa nghĩ đến, hai người còn phải ngủ chung trên một cái giường, thì trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu.
Hàn Thịnh yêu thích cậu, cùng đối tượng mình yêu thích cùng ngủ.
Trì Thược thực sự không biết mấy ngày qua, Hàn Thịnh là dùng tâm thái gì để ngủ.
Còn có, Hàn Thịnh là từ khi nào thì bắt đầu yêu thích cậu.
Trì Thược đột nhiên muốn hỏi Hàn Thịnh một câu, yêu thích cậu ở điểm nào, cậu liền cố gắng thay đổi, sẽ thay đổi đến khi Hàn Thịnh không thích cậu nữa mới thôi.
Sau đó, Trì Thược lại nhớ lại một câu nói ở trên mạng: "Tôi yêu thích bộ dáng không thích tôi của em.", không biết tại sao, Trì Thược liền bị chính mình chọc cho phát cười.
Cười xong một cái, tâm tình mờ mịt cũng bất ngờ rộng mở hơn.
Cứ như vậy đi, đi một bước lại xem một bước.
Đối với loại thái độ đà điểu này của mình, Trì Thược vẫn luôn biết.
Chỉ là ngoại trừ như vậy, nếu để cậu phải cùng Hàn Thịnh cá chết lưới rách, thì Trì Thược đều cảm thấy là việc không cần thiết.
Cậu chính là con cá kia, cho dù cậu xảy ra chuyện gì, thì Hàn Thịnh cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Từ phương diện lợi ích của bản thân tới nói, trong tranh chấp, thường thường bên yếu thế hơn sẽ phải chịu thương tổn càng to lớn hơn.
Vì vậy, Trì Thược cảm thấy tình huống hiện tại của mình, còn lâu mới mới đạt đến mức cá chết lưới rách kia.
Nếu như Hàn Thịnh cưỡng bách cậu, Trì Thược lại đột nhiên suy nghĩ đến khả năng này.
Sau đó, cậu lại lắc đầu một cái.
Người kia ưu tú như vậy, muốn dạng người nào mà không có.
Cho dù có cố chấp với cậu, không phải cậu thì không được, thì Trì Thược cũng không cảm thấy được trên người mình, có nhiều ánh sáng như vậy.
Lông mày của Trì Thược lại nhăn lại, nói đến chỗ không phải cậu thì không được.
Trì Thược nghĩ, cậu thật giống như đối với Hàn Thịnh mà nói, xem như cũng là nhân vật đặc biệt.
Tính toán một chút, thôi cứ như vậy đi, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, trái lại dễ khiến cho bản thân lại nghĩ sai.
Trì Thược nỗ lực biểu hiện không khác so với bình thường, sau khi tắm xong liền lên giường đi ngủ.
Mà Hàn Thịnh, cũng không tiếp tục ở trong thư phòng làm việc đến rất muộn, trước khi Trì Thược ngủ đã trở về phòng.
Trong phòng còn sáng đèn, Trì Thược vẫn còn thức, Hàn Thịnh liền đi đến phòng tắm tắm rửa.
Nghe tiếng nước ào ào bên trong, Trì Thược có chút muốn đem lỗ tai che lại.
Hàn Thịnh rất nhanh liền tắm xong, bên hông hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, cũng không giống như bình thường sẽ mặc áo tắm.
Trì Thược trừng mắt nhìn đối phương để trần nửa người trên xong, ánh mắt liền không khống chế được mà rơi xuống trên cơ bụng của Hàn Thịnh.
Sáu khối cơ bụng đường nét rõ ràng, hai nhân đường nhân ngư tuyến ở eo lưu sướng mà đi vào