Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Có lẽ vị trí thống lĩnh cấm vệ quân đã được quyết định, chỉ chờ hạ lệnh tuyên bố.
Hạ Tử Dụ ngồi bên án thư, cố gắng nhớ lại và viết ra những cái tên trên danh sách trong tay Tần Kiến Tự mà y đã nhìn trộm được ở Quân Cơ Các.
Y không thể hỏi thẳng hắn được, vậy thì quá lộ liễu.
Phó thống lĩnh Vương Tử Dật là người của phe tả tướng, tuy người đó được rất nhiều quan lại ủng hộ nhưng chắc chắn Tần Kiến Tự sẽ không dùng.
Ngoài ra còn có vài vị tướng quân trẻ trong triều không liên quan gì đến Tần Kiến Tự thì đã bị loại ngay từ vòng ngoài.
Hạ Tử Dụ cắn bút ngẫm nghĩ, dựa theo cách tuyển chọn quan lại thông thường thì cần có các tiêu chí: hoàn cảnh và các mối quan hệ, số năm làm quan, công lao qua từng năm.
Vậy thì chỉ còn sót lại hữu tướng quân của phe cánh Tần Kiến Tự, Giả Quang.
Hạ Tử Dụ muốn loại trừ Giả Quang thì buộc phải tiến cử một người mới trong vòng mấy ngày tới, đồng thời người mới này cũng phải được Tần Kiến Tự công nhận.
- --
Buổi tối, Hạ Tử Dụ ăn xong thì quay về tẩm điện, sau đó trèo cửa sổ trốn ra ngoài.
Nhưng mới đi được mấy bước thì y đã bị cấm vệ quân tóm được, nghe nói lực lượng canh phòng trong hoàng cung bây giờ là do Tần Kiến Tự đích thân bố trí, cho nên vô cùng nghiêm ngặt.
Thế là Hạ Tử Dụ đành là gượng gạo giả vờ rằng mình đi dạo tiêu cơm sau bữa ăn, vừa trốn vừa nấp rất vất vả mới có thể đến được cung điện có đường hầm bí mật.
Y cầm theo bọc quần áo rồi lại chui xuống gầm giường như lần trước, ấn chốt mở đường hầm.
Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này y bò nhanh hơn rất nhiều, tuy rất tối tăm và chật hẹp nhưng đã biết là có đường ra nên Hạ Tử Dụ không còn sợ nữa.
Khi bò tới nơi, y bảo hoàng đế nhỏ bay lên xem Tần Kiến Tự có ở bể tắm hay không.
"Hắn không ở đây." Hoàng đế nhỏ bay một vòng rồi quay lại, chui vào trong ngọc giác.
Thế là Hạ Tử Dụ nằm sấp trong đường hầm, nâng tay chậm rãi ấn mở cửa ra.
"Ùm!" Y rơi vào trong nước, nín thở trong làn nước cao hơn cả đầu.
Một tay của Hạ Tử Dụ giơ cao bọc quần áo lên, đảm bảo rằng chiếc áo bên trong không bị ướt nước.
Xin ủng hộ chúng ????ôi ????ại ++ ????????ùm????????uyệ n.????N ++
"Ùm!" Y ngoi lên khỏi mặt nước rồi vuốt mặt một cái, mở mắt ra bắt đầu thở hồng hộc.
Bể tắm vẫn tỏa ra hơi nước nóng mờ ảo, bốn phía rộng lớn xung quanh không có một bóng người nhưng đèn nến vẫn được thắp sáng.
Hạ Tử Dụ không chú ý có người đang đứng trong bóng tối, ám vệ vừa thấy y đến thì đã lặng lẽ báo tin đến thư phòng.
"Tần Kiến Tự thật là ngông nghênh." Hạ Tử Dụ cảm thán, "Không có ai ở đây mà vẫn để đèn đóm sáng trưng, không sợ phí dầu phí tiền."
Hạ Tử Dụ đặt bọc quần áo lên bờ còn mình thì ướt nhẹp trèo lên, ngồi phịch xuống nghỉ ngơi một lát.
Hơi nóng của bể tắm đã làm tan đi cái lạnh bên trong đường hầm, ngoại trừ mũi bị nước tràn vào hơi khó chịu thì y cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hạ Tử Dụ đang định đi ra ngoài thì nghe thấy có tiếng gọi "vương gia" ở ngoài, y sợ có tỳ nữ nào nhìn thấy mình tới đây rồi lại bị liên lụy, thế là vội vàng nhặt bọc quần áo lên rồi trốn phía sau chiếc tủ.
"Cộc!" Đầu đụng phải ngăn tủ, Hạ Tử Dụ đau đến mức nghiến chặt răng.
"Tiếng động gì vậy?"
"Không có gì," Giọng nói của Tần Kiến Tự vang lên bên ngoài bình phong, "Lui xuống hết đi."
Người xung quanh nối gót nhau lui xuống, Hạ Tử Dụ cầm bọc quần áo thử thò đầu ra nhìn, y thấy Tần Kiến Tự bắt đầu cởi đai lưng thì vội vàng rụt đầu về.
Bên ngoài dần vang lên tiếng cởi quần áo sột soạt, sau đó Tần Kiến Tự bắt đầu bước xuống bể nước, bờ vai rộng tựa vào bên bể.
Hắn ung dung nhìn vết nước trên mặt đất dẫn tới chiếc tủ, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Hoàng cung lại có thích khách à?"
Hạ Tử Dụ sững người, thò đầu ra ngoài.
"Quả nhiên là vết nước trên mặt đất quá lộ liễu, hoàng thúc nhìn một cái là nhận ra ngay." Y chạm mắt với ánh nhìn như đang cười của Tần Kiến Tự khi hắn quay đầu lại, cứ có cảm giác rằng hôm nay tâm trạng của thằng cha này có vẻ rất tốt, "Trẫm...tới để trả lại quần áo."
Quần áo thì sai người trả về là được, cần gì phải đích thân đem tới đây, Tần Kiến Tự bật cười.
"Không thuyết phục chút nào."
"Vậy hoàng thúc nghĩ trẫm tới đây làm gì?" Hạ Tử Dụ đi ra từ phía sau chiếc tủ, mỉm cười hỏi hắn.
Quả nhiên Tần Kiến Tự thèm muốn cơ thể của mình, vậy thì vừa đúng lúc y có thể giả vờ rằng mình cũng thật lòng phục tùng hắn, "Đêm nay sợ lại bị ác mộng quấy nhiễu, có hoàng thúc ở bên thì trẫm sẽ không sợ nữa."
"Bệ hạ muốn ở lại đây sao?"
"Trời sáng trẫm sẽ quay về." Y quỳ xuống sau lưng Tần Kiến Tự, xoa bóp vai cho hắn.
Nửa người Tần Kiến Tự chìm trong nước, đột nhiên hắn vươn cánh tay ướt nước lên, tóm lấy cổ tay Hạ Tử Dụ đang đặt trên vai mình.
"Ngủ lại vương phủ sao," Hắn khẽ nói, tay không hề buông lỏng, "Sáng nay bệ hạ còn sợ thần trêu đùa bệ hạ cơ mà?"
Hạ Tử Dụ khẽ nắm tay lại, cúi đầu xuống.
Nhưng y có lý do để buộc phải ở lại vương phủ, bây giờ biết rằng Tần Kiến Tự có ý với mình, vậy thì đương nhiên là phải lợi dụng.
"Sao bệ hạ lại không nói gì vậy."
"Có lẽ," Hạ Tử Dụ ngồi phía sau khẽ nói: "Trẫm đang nghĩ...!tối nay hoàng thúc có thể tiếp tục trêu đùa trẫm."
Ngay sau đó tiếng nước vang lên, Tần Kiến Tự kéo mạnh y xuống nước, Hạ Tử Dụ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn đè vào thành của bể.
Lúc bị rơi xuống thì Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại theo phản xạ, cơ thể đập vào thành bể nên hơi chấn động.
Y khẽ phát ra tiếng rên rỉ, hàng mi rũ nhẹ, giọt nước ướt át lăn xuống từ gò má.
Hai má Hạ Tử Dụ đỏ lên vì hơi nước trong bể, yết hầu bị dính nước nên đã để lộ ra dấu đỏ rất rõ ràng.
Quần áo của y xộc xệch dính sát vào người, thoạt nhìn như một món đồ sứ xinh đẹp không những dùng để ngắm mà còn có thể chơi đùa.
Hạ Tử Dụ khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Tần Kiến Tự, hắn đang nhìn y đầy chăm chú.
Không biết tại sao, hắn giật miếng ngọc giác trên hông Hạ Tử Dụ rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Thôi toi luôn, chơi đùa quá trớn mất rồi.
Tần Kiến Tự nâng tay lên bóp cằm Hạ Tử Dụ rồi cúi xuống thật gần, "Bây giờ bệ hạ...!không nhẫn nhịn nổi nữa sao?"
Hạ Tử Dụ nuốt nước miếng, tim đập như trống, "Nếu hoàng thúc muốn cắn thêm một cái nữa thì cứ cắn, những thứ khác thì..."
"Cái trêu đùa mà bệ hạ nghĩ chỉ có vậy thôi sao?"
Hạ Tử Dụ đang định nói là đúng thì đột nhiên Tần Kiến Tự ôm lấy eo y rồi bế lên.
Hạ Tử Dụ kinh hãi giãy ra, hai tay đã bị một tay của hắn giữ ở trên đầu.
Bất chợt, Tần Kiến Tự cúi xuống cắn yết hầu của y, lưng Hạ Tử Dụ chạm vào thành bể nước, y bị ép phải ngẩng đầu lên để lộ chiếc cổ thon thả.
Y khẽ rên rỉ, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đau đớn ngứa ngáy khi bị cắn mút vào cổ.
Cảm giác ướt át khi bị cắn ấy vừa giống lại vừa khác với ban sáng.
Tay Tần Kiến Tự dần di chuyển xuống dưới, sờ lên mông y rồi bóp mạnh một cái.
Hạ Tử Dụ bỗng nhiên