Trên chính sảnh, Hạ Tử Dụ nghe ám vệ truyền lời xong thì ngẩn người.
Cách lớp bình phong mờ, y nhìn dàn mỹ nhân đủ mọi dáng vẻ ở ngoài chính đường, cứ có cảm giác như thể Tần Kiến Tự rất chiều chuộng mình vậy.
Y khẽ ho một cái, trước tiên cứ bảo hoàng đế nhỏ bay ra xem có ai là Sở Phi không đã.
"Tiểu thiếu gia," Đương nhiên là ám vệ sẽ không làm lộ thân phận thật của Hạ Tử Dụ, "Tiểu thiểu gia có gì cần sai bảo không ạ?"
"Vương gia nói rằng để mặc cho ta xử lý?"
"Vâng ạ."
"Vậy thì trước tiên hãy chọn ra những ai có nhan sắc đẹp, cho một chút bạc và trả lại khế ước bán thân." Trước đó Hạ Tử Dụ đã được xem tranh vẽ chân dung của Sở Phi, dáng người cao gầy giỏi múa kiếm, diện mạo thanh tú nhưng chưa đẹp bằng Trịnh Đình Chi.
"Người nào yếu đuối mềm mỏng quá cũng không cần, đưa ra ngoài hết."
"Vâng."
"Còn nữa, kiểu chim nhỏ nép người không cần, kiểu đẫy đà nở nang cũng không giữ lại.
Người nào thân thiết với vương gia cũng đuổi hết đi."
"......Vâng."
"Trả lời ngập ngừng quá, ngươi bất mãn gì với bản thiếu gia à?"
"Thuộc...thuộc hạ không dám."
Chớp mắt đã đuổi đi hơn một nửa, Hạ Tử Dụ ngồi sau bình phong mà nhìn ngắm.
Những người bị đuổi đi không có ai khóc lóc hay cầu xin, trái lại cứ như thể được giải thoát khỏi gánh nặng.
Y xoa cằm cảm thấy hơi kỳ lạ, hoàng đế nhỏ bay về chỉ cho y một người.
"Người thứ ba ở hàng thứ hai, rất nổi bật."
Hạ Tử Dụ đội chiếc mũ có màn che rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Quả nhiên, y nhìn thấy người đang quỳ ở vị trí đó đang ngồi thẳng lưng rất nghiêm chỉnh.
Hạ Tử Dụ đi quanh một vòng rồi mới đi đến trước mặt người tên là Sở Phi ấy, cố tình cúi xuống ra vẻ tò mò.
"Ngươi biết làm gì?"
"Tiểu thiếu gia," Ám vệ vội vã ngăn lại, "Sao ngài lại đi ra ngoài thế."
Sở Phi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Hạ Tử Dụ một lúc rồi quỳ rạp xuống hành lễ, "Tiểu nhân biết múa kiếm."
Hạ Tử Dụ lại hỏi han mấy người bên cạnh, có người được chuộc thân từ Sở Quán, có kẻ lại là nam sủng mà thị lang ngự sử tiện tay tặng cho Tần Kiến Tự trong yến tiệc, có người biết hát, có kẻ biết đàn.
So với những người đã được đưa đi vừa rồi thì những người này không xuất sắc bằng họ.
"Vậy thì tranh thủ bây giờ bản thiếu gia đang rảnh rỗi," Hạ Tử Dụ ngồi lên ghế gia chủ, lười biếng tựa lưng về phía sau, "Từng người các ngươi hãy biểu diễn tài năng xuất sắc nhất của mình, nếu bản thiếu gia thấy hay thì sẽ sắp xếp cho các ngươi một vị trí tốt hơn."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đoán già đoán non rốt cuộc tiểu thiếu gia này là ai mà lại có thể nhúng tay vào chuyện của vương phủ, vương gia cũng mặc cho y làm gì thì làm.
Nhưng cũng đành chịu, từng người đứng lên biểu diễn.
Chính đường trở nên nhộn nhịp hơn, người hát triền miên đau khổ, kẻ đàn khẩn thiết không thôi.
Tần Kiến Tự ngồi trong thư phòng nghe thấy tiếng thì ngừng viết, ngay sau đó hắn tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Các ám vệ thấy vậy thì thầm xúc động, vương gia nhà mình vất vả làm việc thay cho hoàng đế nhỏ, y thì hay rồi, còn đang hưởng thụ cuộc sống mà đáng lẽ ra vương gia phải được hưởng thụ.
Cho đến khi Sở Phi bước lên trình diễn một đoạn múa kiếm.
Hắn rút kiếm giương lên, lưỡi kiếm lướt đi như mang theo gió, eo xoay về phía bên trái rồi chùng chân xuống theo tiếng trống nền.
"Tùng!" Sở Phi bắt đầu giương kiếm lên và cất tiếng hát, về non sông đất nước, về giấc mộng sa trường.
Hắn vừa di chuyển vừa huơ lên mũi kiếm như thể đang giết địch, chân bước lên phía trước rồi đâm thẳng kiếm, sau đó lập tức thu về.
Ánh kiếm lóe sáng lướt qua một ngọn nến, tiếng ca càng trở nên lảnh lót hùng hồn mà vẫn không kém phần bi thương đau xót, kết hợp với bước chân chậm rãi vô cùng điêu luyện.
Hạ Tử Dụ vừa xem vừa cắn trái cây, liếc mắt nhìn phía sau chiếc cột.
Y thầm tính toán khoảng cách, nếu ca hát ở đây thì thư phòng bên kia cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Quả nhiên không biết Tần Kiến Tự đã đi ra từ lúc nào, ánh nhìn của hắn toát lên vẻ ngạc nhiên, "Đây là những người ở ngoại viện? Là do ai tặng?"
"Tám tháng trước cựu Hộ bộ chủ sự đã tặng ngài, xuất thân trong sạch ạ." Ám vệ báo cáo, "Nhưng ngài không yên tâm nên lấy lý do hắn làm vỡ một chiếc ly rồi đuổi ra ngoại viện."
"Căn cơ thế này, đúng là một hạt giống tốt."
"Vương gia đã nói mặc cho ta xử lý, bây giờ ngài hối hận rồi sao?" Hạ Tử Dụ đưa tay ra cản lại, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Sao ngài lại nói một đằng làm một nẻo như vậy."
Tần Kiến Tự nghe vậy thì quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Tử Dụ thì nheo mắt lại.
Các nam sủng trong chính đường đều quỳ xuống và cúi đầu, thầm nhủ tên tiểu thiếu gia này xong đời rồi.
Thế nhưng tất cả lại thấy Tần Kiến Tự bước lại gần, vén lên tấm màn che trên mũ Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ muốn trốn nhưng lại bị nắm gáy, bàn tay đó lại tiếp tục di chuyển ra phía trước để nắm cằm, hai ngón tay miết lên môi y rồi luồn vào trong miệng.
Hạ Tử Dụ tái mặt.
"Sao tiểu thiếu gia lại bực bội thế?" Tần Kiến Tự hỏi, "Cái miệng này càng ngày càng không biết sợ rồi nhỉ."
Ngón tay hắn đã trở nên ướt át, màn che của mũ rất dài nên có thể che đi động tác của Tần Kiến Tự.
Hạ Tử Dụ muốn nghiêng đầu để tránh nhưng lại bị xoay về, đành phải mặc cho Tần Kiến Tự luồn tay vào trong miệng.
Người trên chính đường đều cố gắng quỳ sát xuống, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Tử Dự ngồi trên chủ vị dần run lên, y ngước mắt cố gắng nuốt nước miếng, nhìn Tần Kiến Tự qua lớp vải màn che, không thể phát ra một tiếng kêu nào.
Hồi lâu sau, Tần Kiến Tự rút tay về rồi giấu sau lớp vải tay áo, hai ngón tay hắn vẫn còn ướt nhẹp.
Lúc này Hạ Tử Dụ mới nuốt nước miếng như vừa được giải thoát.
Y lặng lẽ lau vết nước dính trên môi, "......Bản thiếu gia sẽ không thả hắn ra khỏi