Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
"Có."
Hạ Tử Dụ cúi đầu, hàng mi khẽ run rẩy đầy bất an.
Đáp án của y vừa thật vừa giả, chính bản thân y cũng chẳng hiểu nổi nữa.
Tần Kiến Tự nhìn Hạ Tử Dụ rất lâu, sau đó mới đưa tay cởi đai lưng của y ra.
Hạ Tử Dụ vội vàng ngăn lại, khẽ quay đầu đi chỗ khác.
"Hoàng thúc vừa mới trở về đã muốn làm chuyện này?"
"Thần muốn làm chuyện gì?"
"......" Hạ Tử Dụ cạn lời, còn Tần Kiến Tự thì vẫn nhìn y một cách đùa giỡn.
Hạ Tử Dụ ngập ngừng rất lâu rồi cuối cùng mới từ từ buông lỏng tay ra, "Vậy thì hoàng thúc...!làm đi."
Ánh mắt của Tần Kiến Tự hơi tỏ ra ngạc nhiên, sau đó hắn hôn lên môi Hạ Tử Dụ một cách không hề khách sáo.
Phần áo giáp bên dưới cọ xát khiến Hạ Tử Dụ thấy hơi đau, Tần Kiến Tự vẫn cắn môi y đầy hung dữ.
Có lẽ trong nụ hôn ấy còn pha lẫn cả vị mặn của mồ hôi và cảm giác đau nhức do bị cắn rách môi.
Hạ Tử Dụ dần rụt ngón tay lại, cào móng tay lên lưng Tần Kiến Tự.
Bên cạnh chiếc bàn trong bóng tối, vết xước trên đùi do bị cọ xát được chiếu rọi dưới ánh trăng, tiếng ếch kêu vang bên hồ nước.
Hạ Tử Dụ cắn môi dưới, nhắm mắt lại trong sự khó nhọc, cho đến khi đồng hồ nước kêu một tiếng, ánh trăng dần ngả về tây.
Đã qua giờ Tý rồi.
Mồ hôi chảy dọc trên lưng Tần Kiến Tự như thấm lên những vết cào loang lổ, giọng hắn trầm khàn không rõ ràng, "Thần đi vắng một tháng, bệ hạ có nhớ thần chút nào không?"
"......" Hạ Tử Dụ cắn răng không trả lời.
"Có nhớ không?"
Hạ Tử Dụ không ngậm miệng nổi nữa, nhưng dù y trả lời có nhớ hay không nhớ thì kết quả đều như nhau.
Ánh mắt của Tần Kiến Tự toát lên một chút cười đùa trêu ghẹo.
Sau chuyến đi săn thú ấy, hắn phát hiện ra Hạ Tử Dụ như thế này khiến hắn vui vẻ hơn nhiều so với dáng vẻ xu nịnh lấy lòng trước kia.
Không biết vì sao, hắn muốn nhìn thấy Hạ Tử Dụ tỏ ra lo lắng cho mình, muốn nghe Hạ Tử Dụ vừa thở gấp dưới thân mình vừa nói nhớ hắn.
Trong lúc giao hoan, hắn muốn khiến cho thằng quỷ con nói dối thành thạo này không thể tiếp tục lừa gạt hắn được nữa.
Rất lâu sau đó, ngự thiện phòng bưng mì chay tới.
Hoàng đế trốn dưới án thư trong dáng vẻ quần áo xộc xệch nhếch nhác, y ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng lọt vào qua khung cửa sổ, gò má hơi ửng đỏ.
Cung tỳ ngửi thấy một mùi hương rất mờ ám trong không khí, vội vàng lui xuống.
Lúc này Tần Kiến Tự mới vươn tay ra kéo y dậy.
"......Qua giờ Tý rồi." Hạ Tử Dụ chỉnh lại quần áo, nhìn đồng hồ nước.
"Ừm."
"Đây là món quà mà hoàng thúc muốn tặng cho trẫm sao? Cùng nhau đón giờ Tý như thế này?"
Tần Kiến Tự mỉm cười không đáp, không biết hắn lấy một chiếc hộp từ đâu ra, bên trong có một dây đai lưng bạch ngọc.
Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn rồi nhíu mày lại.
Sau đó y nhìn thấy Tần Kiến Tự vươn tay ra chỉnh lại vạt áo xộc xệch cho y, tiếp tục xốc quần lên, thả tà áo xuống rồi đeo đai lưng cho y: "Đây mới là món quà mà thần muốn tặng bệ hạ."
Đai lưng bạch ngọc.
Hóa ra vừa nãy hắn định cởi đai lưng của Hạ Tử Dụ để thay cái mới.
"Gì cơ?" Hạ Tử Dụ đờ ra chưa phản ứng kịp, "Ngài...!sao vừa rồi ngài không nói?"
"Bệ hạ đã mời mọc như vậy thì làm sao thần từ chối được."
"......Tần Kiến Tự!"
"Có thần." Tay Tần Kiến Tự tròng đai lưng lên eo Hạ Tử Dụ rồi kéo mạnh vào trong