Bên trong ngự thư phòng, sau khi Hạ Tử Dụ nhận ra phần lớn tấu chương mình mang về đều liên quan đến quân sự thì cũng hiểu được phần nào ý định của Tần Kiến Tự.
"Thái phó, vì sao mấy năm nay luôn bùng lên chiến sự ở phía Tây? Theo lý mà nói thì phải có phiên vương hoặc tướng quân trấn thủ biên cương và chống lại ngoại tộc chứ?" Hạ Tử Dụ lật xem những báo cáo trong mấy năm gần đây, cảm thấy hơi khó hiểu.
"Theo lý mà nói thì đúng là có phiên vương trấn thủ." Thái phó lật quyển sách ra, "Nhưng bây giờ vị phiên vương ấy không ở Tây Bắc."
"Nghĩa là sao ạ?" Hạ Tử Dụ ngây ra.
Thái phó nhìn y đầy hàm ý.
Trong thoáng chốc, Hạ Tử Dụ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Năm xưa Tần Kiến Tự đã cứu mạng tiên hoàng, sau đó tiếp tục trấn áp loạn lạc trong nước nên được phong làm thân vương khác họ vua.
Đất phong của hắn chính là ở Tây Bắc.
Cho nên vốn dĩ chiến sự phía Tây Bắc nằm trong phạm vi quản lý của Tần Kiến Tự, thế nhưng bây giờ hắn đã trở thành Nhiếp chính vương trên triều đình.
Phòng tuyến Tây Bắc hiển nhiên là rất yếu, tuy những năm gần đây đã có các tướng quân khác trong triều chịu trách nhiệm trấn thủ, thế nhưng chẳng ai sở hữu phong thái như Tần Kiến Tự.
Quân đội của Tần Kiến Tự hiện giờ đang đóng quân ở Hoàn Liễu Doanh bên ngoài hoàng thành, đó là một trong những nguyên nhân khiến hắn hành sự chẳng nể nang bất cứ người nào.
"Nếu chiến sự nổi lên sau vụ thu hoạch...!Hay là chúng ta hãy mượn cơ hội ấy để điều quân đội của Tần Kiến Tự rời kinh thành và lên Tây Bắc." Hạ Tử Dụ trầm ngâm.
Thái phó lắc đầu, "Việc hành quân đánh trận không dễ dàng như bệ hạ nói đâu."
"Xin thái phó chỉ bảo."
"Ta thường nói: Trước khi xuất quân thì hãy chuẩn bị lương thực." Lâm tiểu hầu gia đẩy chiếc xe lăn tiến lên, "Nếu có chiến tranh xảy ra thì đương nhiên sẽ có những chuyến lương thực được vận chuyển lên biên quan.
Mấy năm gần đây quốc khố đã trống không, nếu phát động chiến tranh trước thì cũng không nắm chắc được phần thắng."
Hạ Tử Dụ bừng tỉnh, y đã nghĩ tới chuyện hành quân và lương thực nhưng lại quên mất vấn đề quốc khố thiếu hụt.
"Chi bằng bệ hạ hãy tăng thuế." Lâm tiểu hầu gia bình thản nói.
"Không được." Hạ Tử Dụ nhíu mày, chưa bàn tới chuyện mấy năm gần đây luôn có côn trùng phá hoại mùa màng khiến cho người dân không có thu hoạch, ngay cả thương nhân cũng đang phải nộp thuế ở hạn mức rất cao.
Trước đây Tần Kiến Tự đã hạ lệnh tăng mức thuế mấy lần rồi, Hạ Tử Dụ không thể xuống tay với chuyện sưu thuế được nữa.
Thái phó cũng không đồng tình.
Lâm tiểu hầu gia thấy vậy thì cúi đầu nói: "Vậy thì bệ hạ đành phải nghĩ cách khác thôi."
Hạ Tử Dụ đứng lên khỏi án thư, bây giờ mới hoàn toàn hiểu được lý do mà Tần Kiến Tự giao những tấu chương này cho y.
Rõ ràng là hắn đã thảy cho y một đống rắc rối để y thấy khó mà tự giác xin lui.
Hạ Tử Dụ suy tính, nếu đã không thể thu được tiền từ bách tính chỉ còn nước đổi sang những đối tượng khác, quan viên, thế gia, phú hộ,...!Hơn nữa phải tìm cách để khiến họ giao tiền ra trên tinh thần tình nguyện.
"Hoặc là bệ hạ có thể noi gương người đi trước, mua bán học vị." Trịnh Đình Chi chắp tay cúi đầu, "Phàm là những người muốn vào Quốc Tử Giám để học tập, không quan trọng xuất thân hay năng lực, chỉ cần nộp tiền học phí..."
"Không thu ngân lượng, chỉ nhận lương thực và ngựa."
"Khá lắm, đây là việc mà Sùng Nghĩa Đế của tiền triều đã từng làm.
Ngài đã dùng cách này để giải quyết vấn đề lương thực và trang bị cho quân lính biên quan."
".....Cách này dùng được, nhưng mà chưa đủ." Hạ Tử Dụ cúi đầu mân mê ngón tay, bỗng dưng nhớ tới hồ nước đầy hoa sen hồng trong ngự hoa viên.
Trước đây hoàng cung luôn mở tiệc Hà Hoa vào khoảng thời gian này, bây giờ vừa hay có thể lợi dụng, "Trong buổi tiệc Hà Hoa, phải tìm mọi cách để moi được tiền từ các thế gia."
"Bệ hạ có nắm chắc không?"
Hạ Tử Dụ nhìn Lâm tiểu hầu gia.
Hắn hiểu ra, chắp tay cúi đầu.
- --
Lúc Hạ Tử Dụ đi ra khỏi ngự thư phòng thì trời đã ngả tối.
Bầu trời phía Tây vẫn còn chút tia sáng, nhuộm những tòa lầu các thành một màu hồng vàng.
Y giơ tay lên sai Vương tổng quản trả lại những tấu chương đã phê duyệt cho Tần Kiến Tự, sau đó cho gọi Tả tướng vào cung.
"Bệ hạ, ngài còn chưa ăn tối."
"Không sao."
Hạ Tử Dụ cắn miếng bánh trên tay, tạm thời coi như đó là bữa tối.
Y lau vụn bánh trên mép rồi rảo bước đến Nghị Sự Điện.
Vương tổng quản nhìn Hạ Tử Dụ dần đi xa rồi hòa mình vào trong bóng tối, ông thầm nhủ cuối cùng thì hoàng đế nhỏ nóng nảy cũng trưởng thành rồi.
Vương tổng quản khẽ quệt khóe mắt rồi cúi người đi đến Quân Cơ Các.
Còn Hạ Tử Dụ thì vừa đi vừa đoán Tần Kiến Tự sẽ nghĩ như thế nào sau khi nhìn thấy đống tấu chương ấy.
Tần Kiến Tự chắc chắn sẽ đồng ý với chuyện bán học vị, bởi vì chính hắn đã từng kiến nghị chuyện này từ mấy năm trước, có điều đã bị Tả tướng bác bỏ.
Bây giờ Tần Kiến Tự bảo Hạ Tử Dụ xử lý chuyện này, chưa biết chừng là bởi hắn có ý định đề phòng y ngả về phe Tả tướng.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, y khẽ cười thầm nghĩ thằng cha này đúng là tính toán cẩn thận.
Chắc chắn là bên Tả tướng sẽ chẳng chịu kém cạnh, thế nào cũng nghĩ cách để lôi kéo Hạ Tử Dụ đứng về phía mình.
Thái phó nói việc chính trị triều đình cũng giống như trò múa rối, mỗi tay cầm một con rối mới gọi là công bằng.
Về phần y có thể biến Tần Kiến Tự thành con rối trong tay mình hay không...
Hạ Tử Dụ cúi đầu khẽ cất tiếng cười, chơi với lửa có ngày chết cháy mất thôi.
- --
Trong Nghị Sự Điện, nến được thắp sáng trưng, ánh sáng chập chờn chiếu rọi mọi thứ.
Hạ Tử Dụ vén vạt áo ngồi xuống, nhìn Tả tướng chắp tay và quỳ hành lễ với y.
Y thản nhiên giơ tay lên: "Ái khanh miễn lễ."
Đồng hồ nước đang tính canh giờ, trăng và những ngôi sao đều trôi dần về phía Tây.
Hạ Tử Dụ bảo Sở Phi theo dõi thật sát sao, Tần Kiến Tự bên kia đang ở mãi trong Quân Cơ Các không chịu ra ngoài, chỉ đợi đến khi mặt trăng đi qua đỉnh điểm.
Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy âm thanh trả lời ngắt quãng vang lên trong Nghị Sự Điện, ngoài ra thì không còn bất cứ tiếng động nào.
Hạ Tử Dụ lặng lẽ nhìn Tả tướng lại quỳ xuống hành lễ một lần nữa trong Nghị Sự Điện.
"Bệ hạ làm chuyện này để xoay xở lương thực cho quân đội, lão thần đương nhiên không có lý do gì để phản bác." Tả tướng đứng lên, "Chỉ có điều...!Nay bệ hạ đã mười chín nhưng lục cung vẫn trống không, bên dưới không có con nối dõi..."
"Ái khanh còn quan tâm đến việc nhà của trẫm cơ à?"
"Việc nhà của bệ hạ chính là việc chung của quốc gia."
Con cáo già này, Hạ Tử Dụ lười biếng chống đầu rồi bật cười.
Ai chẳng biết năm nay cháu gái của Tả tướng đến tuổi cập kê, ông ta nói vậy là muốn đưa cháu gái vào cung để hạ sinh long tự.
"Trẫm đã chọn được người để lập hậu, Tả tướng không cần nhiều lời."
"Nghe nói bệ hạ muốn mở tiệc Hà Hoa?"
"Đúng vậy."
"Lão thần cả gan xin bệ hạ giao việc chuẩn bị yến tiệc cho cháu gái của thần, Cẩm Nhi chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Yến tiệc hoàng cung mà lại do đích nữ của phủ Tể tướng chuẩn bị, đồng nghĩa với việc thông báo cho bách quan rằng đây chính là hoàng hậu tương lai.
Hạ Tử Dụ xoa môi, sự mỉa mai thoáng hiện lên trong ánh mắt.
Nhưng thế thì đã sao? Với năng lực hiện giờ của y thì buộc phải hy sinh một số thứ trước mặt Tần Kiến Tự và Tả tướng.
Một người thèm muốn cơ thể của y, kẻ còn lại thì đang nhắm đến vị trí chủ nhân hậu cung và ngôi vị thái tử trong tương lai.
Cuối cùng y nhướng mày nói: "...Trẫm đồng ý."
"Đa tạ bệ hạ."
Rốt cuộc Tả tướng cũng lui xuống, lúc này trời đã tối mịt.
Hạ Tử Dụ ngồi trên hoàng vị, suy ngẫm về những bước đi tiếp theo.
Ánh nến thoáng động đậy, Sở Phi đi vào trong phòng.
"Hồi bẩm bệ hạ, Nhiếp chính vương đã đến Noãn Các để nghỉ ngơi."
Thế mà lại đi nghỉ rồi, Hạ Tử Dụ ngẩn người, "Hắn không sai người đi thăm dò tin tức trong Nghị Sự Điện à?"
"Không ạ."
"Thế sau khi xem tấu chương thì sao, hắn có nói gì không?"
"Vương gia bảo là được, xin bệ hạ tự mình xử lý."
"..."
Hạ Tử Dụ nhướng mày.
Quái lạ thật, Tần Kiến Tự thế mà lại không lo lắng đến việc y cấu kết với Tả tướng, cũng không quan tâm đến việc y đã đồng ý với yêu cầu của Tả tướng.
Theo như tính cách của thằng cha ấy, kiểu gì cũng phải đe dọa uy hiếp y mấy trận mới vừa lòng.
"Hôm nay còn có chuyện gì xảy ra ở Quân Cơ Các không?"
"Sau khi bệ hạ đi chưa bao lâu thì vương gia gọi đệ tử Lê Viên đến để múa hát, ngoài ra...!không còn gì nữa."
Hàng lông mày của Hạ Tử Dụ nhăn tít lại, "Quân Cơ Các là nơi để bàn bạc chuyện quan trọng cơ mà?"
"Vâng ạ."
"Hắn dám gọi người vào trong đó để múa hát?"
"...Vâng."
Hạ Tử Dụ chậm rãi