Tiết khố bị ép cởi ra rồi kéo mạnh một cái, để lộ hai đường lõm cuối lưng.
Hạ Tử Dụ vội vàng che lại, quay đầu nhìn Tần Kiến Tự.
"Hoàng thúc ngài..."
"Bệ hạ không cho phép?"
"Đương nhiên là trẫm không cho phép rồi!" Hạ Tử Dụ tét lên tay hắn, nhưng bàn tay ấy đã nắm lấy cổ tay y, phía dưới háng thì dán sát rồi chọc vào Hạ Tử Dụ.
"Là do bệ hạ đã trêu chọc thần trước."
Hạ Tử Dụ giãy ra, trái lại khiến cho con ngựa cất tiếng hí rồi bắt đầu tung vó chạy.
Y vội vã cúi thấp xuống để nắm lấy dây cương, tiết khố liền bị Tần Kiến Tự kéo xuống, lộ ra bờ mông trắng nõn.
Hạ Tử Dụ lập tức cảm thấy phía sau trở nên lành lạnh, đang định che lại thì Tần Kiến Tự đã dán sát háng vào đó.
Lần này không còn là cách một lớp vải nữa mà hoàn toàn là da thịt chạm nhau đầy thân mật.
Yên ngựa rung lắc khiến cho vật giữa chân y dần nóng bừng và cứng lên, vẻ mặt của Hạ Tử Dụ đã thay đổi.
Tần Kiến Tự lại tiếp tục cắn vành tai y, thì thầm vào tai Hạ Tử Dụ:
"Bệ hạ có đồng ý không?"
Tần Kiến Tự sờ xuống phía dưới rồi tách hai cánh mông y ra, bàn tay thô ráp xoa bóp tùy ý, thậm chí còn muốn xâm nhập vào nơi sâu hơn.
Trên bãi cỏ rộng lớn, cơn gió khiến những ngọn cỏ đung đưa, xung quanh không có ai cả, phía xa chỉ có mấy ám vệ đứng canh, bên dưới thì có vài mũi tên cắm xuống đất.
Hạ Tử Dụ bó tay, đành cúi thấp nằm sấp xuống lưng ngựa, hơi nâng mông cao lên để Tần Kiến Tự thuận tiện đi vào hơn.
Đợi Tần Kiến Tự nới lỏng sơ qua xong, hắn tách hai bên mông ra, nắm lấy eo Hạ Tử Dụ rồi chậm rãi thọc vào.
Hạ Tử Dụ nhìn xung quanh với khuôn mặt đỏ bừng, ám vệ đã đi ra nơi rất xa rồi.
Một lúc sau, cuối cùng thì Tần Kiến Tự cũng đâm một nửa vật to lớn giữa háng ấy vào trong.
Thịt mông chỉ cần đánh một cái là bắt đầu run rẩy, Hạ Tử Dụ thở dồn dập, không nhịn được mà kẹp chặt hơn nữa, cái lỗ nhỏ liên tục cắn mút như chưa thỏa mãn.
Tần Kiến Tự chỉ hơi nhúc nhích một chút thôi là y sẽ nhạy cảm đến độ run rẩy.
Áo choàng quấn quanh eo che đậy mọi thứ, Tần Kiến Tự kéo dây cương, con tuấn mã hí lên rồi bắt đầu chạy.
"Đi!"
Tiếng vó ngựa lọc cọc, Hạ Tử Dụ không chịu nổi nên mặt bắt đầu đỏ lựng.
Trước đây y chưa từng có trải nghiệm cưỡi ngựa như thế này, bây giờ coi như được trải nghiệm chân thật gấp hai lần.
Hạ Tử Dụ nắm chặt lấy bờm ngựa, cong thân mình lên rồi run rẩy.
Tần Kiến Tự đan tay vào tay y, ôm chặt Hạ Tử Dụ vào trong lòng mình.
"Không chịu nổi nữa..."
Cơn gió thổi phần phật, con tuấn mã dưới người vẫn chạy như bay đem đến cảm giác rung lắc, cây gậy th*t dưới mông Hạ Tử Dụ liên tục đâm thọc từng cái một.
Y nuốt nước miếng đầy khó nhọc, co ro trên ngựa như thể không còn chút sức lực nào.
Cả khuôn mặt Hạ Tử Dụ đều nhuốm màu son, hai chân bên dưới bắt đầu run lên, y không nhịn được mà cầu xin: "Tần Kiến Tự..."
Tần Kiến Tự thúc háng một cái thật mạnh, cây gậy th*t đâm lút cán hoàn toàn, túi tinh hoàn đập vào mông Hạ Tử Dụ khiến y giật nảy cả mình, khoái cảm dần bò lên từ dưới sống lưng.
"Pạch!" Roi ngựa quất xuống, con ngựa ăn đau nên chạy nhanh hơn nữa.
Nơi giao hợp phát ra những âm thanh nhóp nhép, liên tục rút ra cắm vào chơi đùa y.
Cây dương v*t to lớn xuyên qua thành ruột nhỏ hẹp, lấp đầy rồi rút ra, sau đó lại lập tức lấp đầy một lần nữa.
"A...haa..." Ngay cả mắt của Hạ Tử Dụ cũng đỏ ửng lên, cơ thể y bị đâm mạnh đến mức nảy lên nảy xuống, đành phải ngửa cổ để nhịn lại âm thanh thở dốc, "Tần Kiến Tự ngài...!đồ khốn nạn."
"Rõ ràng là do bệ hạ đã trêu đùa thần trước," Tần Kiến Tự khiến cơ thể y tạo nên một đường cong xinh đẹp hơn nữa, hơi thở đầy nặng nề của hắn khẽ hôn lên tai Hạ Tử Dụ, "Bệ hạ, kẹp chặt lấy thần.
Ngựa chuẩn bị chạy nhanh hơn nữa đấy."
Tần Kiến Tự tranh thủ thọc mạnh một phát rồi nắm chặt lấy dây cương.
Ở nơi giao hợp bí mật bên dưới, âm thanh lép nhép chưa từng ngừng lại.
Theo nhịp ngựa chạy, mỗi lần đi vào như càng thêm sâu hơn.
Giữa tiếng vó ngựa, trộn lẫn trong đó còn có cả âm thanh da thịt nặng nề đập vào nhau, đâm thọc vào trong từng nhát một.
Áo choàng đã che đậy từ lưng trở xuống, thế nhưng Tần Kiến Tự vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cái lỗ bên dưới liên tục mút lấy dương v*t một cách đầy thỏa mãn, dưới gốc đã ướt nhẹp đầy d*m thủy nửa trong suốt.
Còn Hạ Tử Dụ thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vốn dĩ y tới đây là để luyện cưỡi ngựa bắn cung, thế nhưng bây giờ lại bị Tần Kiến Tự chơi đùa ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Mỗi lần tinh hoàn của người phía sau đập vào mông, y đều cảm thấy kích thích đến nỗi phát ra âm thanh run rẩy.
"Tần...!Tần Kiến Tự." Hạ Tử Dụ đỏ cả mắt, lại cầu xin một lần nữa, "Đủ rồi..."
Mặt trời ngả về Tây, trời dần nhá nhem tối, bãi cưỡi ngựa trở nên lờ mờ không nhìn rõ, nhưng nếu lại gần thì có thể nghe thấy được âm thanh rên rỉ khe khẽ lẫn trong tiếng vó ngựa.
Áo choàng quấn xung quanh đã ướt một mảng lớn khiến vải chỗ ấy trở nên thẫm màu.
Hạ Tử Dụ chỉ cảm thấy bên dưới đã ướt sũng đầy những dịch thể nhớp nháp và trơn trượt khiến người ta phải xấu hổ.
Tần Kiến Tự lại cúi thấp người xuống, mông Hạ Tử Dụ nâng cao lên để phối hợp.
Roi ngựa tiếp tục được quất xuống, âm thanh da thịt va chạm hòa lẫn với tiếng nước.
Hắn đâm rút một cách mạnh bạo, liên tục ma sát vào điểm nhạy cảm.
Hạ Tử Dụ khóc nấc lên, vật phía trước người y bắt đầu bắn ra tung tóe, tiết khố ướt sũng đến mức trở nên trong suốt.
Mà Tần Kiến Tự vẫn thấy chưa đủ, đè xuống tiếp tục thọc mạnh hơn.
Hai bên đùi run lên, ngay cả đôi chân đang kẹp bụng ngựa cũng trở nên run lẩy bẩy, Hạ Tử Dụ nằm gọn trong lòng Tần Kiến Tự.
Bàn tay hắn luồn vào trong áo y rồi chơi đùa một cách thỏa thích.
"Tần Kiến Tự..."
Vật đang vùi bên trong cơ thể y càng ngày càng nóng và cứng hơn, hắn vẫn tiếp tục đâm thọc nhóp nhép như chưa thấy thỏa mãn.
Tiếng đâm rút đã hoàn toàn biến thành tiếng nước lụp phụp, mỗi lần đâm vào đều cắm đến nơi sâu nhất.
Mỗi lần xâm nhập, Hạ Tử Dụ đều không nhịn được mà kêu lên những tiếng rên rỉ kéo dài và nhuốm đầy màu tình dục.
"Haa...haa..."
"Bệ hạ, cảm giác cưỡi ngựa như thế nào?" Tần Kiến Tự ôm Hạ Tử Dụ, nâng cằm y lên.
"Ư ưm...!ư..." Y khẽ cất tiếng nức nở, vừa khóc vừa thở gấp, ánh mắt như mất đi tiêu cự.
Tần Kiến Tự lập tức đưa tay ra phía trước, cầm lấy dương v*t lại cứng lên một nửa của Hạ Tử Dụ, hai ngón tay hắn xoa nắn giúp y giải tỏa.
Hạ Tử Dụ muốn đánh bay cái tay của hắn nhưng cuối cùng cảm thấy cả hai nơi trước và sau đều sướng đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể phát ra những âm thanh "ưm ư" không rõ ràng.
Hạ Tử Dụ lại bắn ra, còn Tần Kiến Tự thì vẫn tiếp tục đâm rút.
Bên trong dần trở nên nóng hầm hập, giống như có một cây gậy sắt được nung nóng rồi đưa vào cơ thể Hạ Tử Dụ vậy.
"Không, không chịu được nữa..."
"Bệ hạ, kẹp chặt thêm một chút." Tần Kiến Tự hôn lên gò má đỏ bừng của y, "Thần vẫn còn muốn nữa."
Cho đến khi mây đen hoàn toàn che lấp ráng chiều, vầng trăng ló ra ở phía Đông, trời đã tối mịt.
Dải sông Ngân vắt từ phía bên này sang bên kia của bầu trời cao vời vợi, cả bãi cưỡi ngựa đã tối om không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, đương nhiên là cũng không thể bắn cung được nữa.
Cuối cùng Tần Kiến Tự nắm lấy hai bên đùi đang tách ra của Hạ Tử Dụ rồi thúc háng thật mạnh để thọc vào nơi sâu nhất.
Từng luồng tinh dịch màu trắng đục bắn ra rồi lấp đầy bên trong, giọng nói của Hạ Tử Dụ đã trở nên khàn đặc hoàn toàn, chỉ có thể nằm xuống và phối hợp với Tần Kiến Tự bằng bản năng.
Y nuốt lấy tất cả đống tinh dịch, phần không thể nuốt hết thì chảy ra bên ngoài theo khe mông rồi nhỏ xuống cả yên ngựa.
Bàn tay to lớn của Tần Kiến Tự sờ lên phần bụng hơi phồng lên của Hạ Tử Dụ rồi vuốt ve nhẹ nhàng.
"Bệ hạ vất vả rồi."
Ám vệ cảm thấy rất khó hiểu vì chủ nhân mãi mà không quay về.
Hạ Tử Dụ thở gấp gáp, cạn kiệt sức lực vì buổi tập luyện cưỡi ngựa bắn cung này.
Vó ngựa tung lên rồi đáp xuống, cuối cùng dây cương cũng được thả lỏng, con tuấn mã đi dạo lòng vòng trong bãi cỏ.
Ám vệ tới gần để bẩm báo, nói rằng Phiêu Kỵ Tướng quân tìm