Mấy ngày sau bỗng nhiên có tin tức báo rằng Thái phó bị bệnh.
"Sao tự dưng lại đổ bệnh?" Hạ Tử Dụ đứng phắt dậy.
"Bệ hạ, bệnh kéo tới như núi lở, mấy hôm trước lão nô thấy Thái phó cứ ho khù khụ suốt, có lẽ là do cao tuổi rồi." Vương tổng quản lắc đầu đáp: "Nguyên lão qua ba triều, đến nay cũng sắp bảy mươi."
Hạ Tử Dụ nghe tới đây thì ngẩn người.
Y luôn nghĩ rằng Thái phó rất khỏe mạnh, ngày nào ông cũng đều đặn lên lớp giảng bài cho y, thế nhưng y lại quên mất rằng Thái phó đã tới tuổi thất thập cổ lai hy rồi.
Những quan viên khác tới tuổi này thì đã nên được về hưu.
Nhưng mà Thái phó luôn lo nghĩ cho bách tính, chưa từng ngỏ lời muốn nghỉ ngơi.
Vương tổng quản an ủi: "Bệ hạ cũng đừng lo lắng quá, cứ để Ngự y khám xem sao."
"Được."
Thế là Hạ Tử Dụ đặc biệt ra lệnh cho Ngự y tới khám bệnh, nhưng sau đó lại thấy không yên tâm, y đích thân đi một chuyến tới thăm Thái phó.
Viện tử có hai lối ra ở gần cổng thành, nội thất đồ đạc bên trong vô cùng giản dị và chân chất, nha hoàn hầu hạ cũng không có nhiều, con cháu của Thái phó đều ở nơi khác.
Hạ Tử Dụ ngó vào bên trong bình phong, Ngự y đang bắt mạch, có thể nghe thấy tiếng ho đặc đờm của Thái phó.
Thái phó sợ lây bệnh nên không cho Hạ Tử Dụ tới quá gần.
"Sao rồi?" Hạ Tử Dụ hỏi Ngự y.
"Hồi bẩm bệ hạ, gió lạnh nhiễm vào cơ thể vốn dĩ không phải là bệnh nặng gì cả," Ngự y hành lễ, "Nhưng mà Thái phó xem nhẹ nó, đến nay đã kéo dài nhiều ngày, có lẽ đây là chứng hàn nhiệt thác tạp [1], hàn dẫn đến lạnh lẽo rùng mình, nhiệt dẫn đến sốt cao..."
[1] Trong y học cổ truyền, hàn nhiệt thác tạp nghĩa là trên 1 bệnh nhân vừa có chứng nhiệt vừa có chứng hàn.
"Trẫm hiểu những gì khanh nói rồi."
"Bị cảm lạnh kéo dài không điều trị, bây giờ lại sốt cao, phải dùng thuốc mạnh." Ngự y lau mồ hôi trên trán.
Hạ Tử Dụ phẩy tay bảo Ngự y lui xuống sắc thuốc, Thái phó lại lên cơn ho.
Y vòng qua bình trong, nhìn thấy bộ râu bạc phơ của Thái phó đang run lên.
Ông lão nằm trên giường bệnh đã tái nhợt cả mặt, thấy Hạ Tử Dụ đi vào thì run rẩy chống tay ngồi dậy, ra hiệu cho y đứng cách xa.
"Bệ hạ, lão thần không sao cả."
Hạ Tử Dụ sờ lên trán của Thái phó, bên dưới bàn tay nóng bừng lên, "Là do trẫm hại Thái phó phải lao lực khổ tâm."
"Sao bệ hạ lại nói thế...!Đã là thần tử...!thì nên làm tròn bổn phận."
"Trẫm biết Tần Kiến Tự đang ra trận, bây giờ là thời cơ tốt nhất để trẫm tự mình chấp chính," Hạ Tử Dụ nắm tay Thái phó, cúi đầu nói một cách chân thành: "Thái phó cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện trên triều đình, trẫm sẽ gánh vác được thôi."
"Hãy cảnh giác với Bắc Tần..."
"Được, trẫm hiểu cả mà."
Thái phó thở ra đầy nặng nề, đôi mắt mở ra một nửa, cuối cùng ông nhìn Hạ Tử Dụ với vẻ thanh thản rồi run rẩy cầm lấy tay y, "Đi đi, bệ hạ, quay về đi."
Hạ Tử Dụ đứng dậy, cúi người hành lễ.
- --
Thái phó bị bệnh, hiển nhiên rằng Hạ Tử Dụ đã mất đi một người chống lưng cho mình trên triều đình.
Mà việc Tần Kiến Tự không ở trong triều đã khiến Tả tướng đánh hơi được cơ hội.
Có điều ngoài mặt thì ông ta vẫn tỏ ra kính trọng Hạ Tử Dụ, sau khi nhận ra Hạ Tử Dụ không có hành động gì, ông ta bắt đầu hành sự một cách càn rỡ hơn.
Chuyện đó khiến cho Hạ Tử Dụ cảm thấy rất hiếu kỳ, quyền lực và địa vị tốt đến thế nào mà ai ai cũng muốn tranh đoạt? Nhưng bây giờ y không thể nhượng bộ được nữa.
Hạ Tử Dụ quay về Ngự thư phòng, một tờ thánh chỉ đang im lặng nằm trên bàn.
Y cầm thánh chỉ lên để đọc thành tiếng: "...Nay ban ân huệ, phong Hoắc Vọng Bình làm Công bộ Thượng Thư, tích chi sắc mệnh vu hí, lân chỉ siêu quần, thanh tỏa chương nghĩa phương chi huấn, ban y hoán thải, tử thần biểu dư khánh chi quang." [2]
[2] Đại khái là văn mẫu thánh chỉ.
"Bệ hạ." Tả tướng thấy Hạ Tử Dụ đến thì chắp tay hành lễ.
Hạ Tử Dụ giơ thánh chỉ trên tay lên rồi hỏi ông ta: "Ái khanh, thế này là có ý gì đây?"
"Thần tiến cử Công bộ Thị lang Hoắc Vọng Bình lên làm Công bộ Thượng thư."
"Hoắc Vọng Bình," Hạ Tử Dụ nhớ rằng đây là môn sinh của Tả tướng.
Y cúi đầu nhìn họa tiết hạc bay trong mây trên thánh chỉ, bật cười nói: "Ái khanh tiến cử rất tốt, giúp trẫm tiết kiệm được rất nhiều thời gian...!Trung thư viết chiếu chỉ, Môn hạ thẩm định lại, trẫm đường đường là quân chủ một nước mà chỉ cần đóng cái dấu là xong, đúng là đơn giản đến không ngờ." [3]
[3] Theo quan chế nhà Đường, Tam Tỉnh bao gồm ba cơ quan khác nhau phân chia quyền lực hành chính và tư pháp.
Thượng thư tỉnh: là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư.
Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.
Môn hạ tỉnh: là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.
"Lão thần có nhớ rằng khi Nhiếp chính vương ở trong triều thì ngài ấy cũng làm như vậy." Tả tướng trả lời rất thản nhiên và đúng mực.
"Tần Kiến Tự không ở đây, khanh muốn bắt chước hay sao?"
"Lão thần không dám."
"Khanh thì còn việc gì mà không dám," Hạ Tử Dụ nghe vậy cũng chẳng bực bội, y vòng qua án thư rồi ngồi xuống long ỷ, nghiêng người sang một bên đầy lười nhác, "Có một người bắt nạt trẫm là đủ rồi, trẫm không thể để cho đám đại thần các khanh ức hiếp hết lần này tới lần khác được, khanh nói có đúng không?"
"Nhưng Hoắc Vọng Bình rất hữu dụng, vị trí Công bộ Thượng thư cũng không thể để trống quá lâu," Tả tướng chắp tay cúi đầu, "Xin bệ hạ đừng hành động theo cảm tính, hãy lấy đại cục làm trọng."
"Nếu trẫm không chịu thì sao?"
"Chắc hẳn bệ hạ cũng không muốn bị Ngự sử và bách quan cùng buộc tội, thêm vài nét bút cho sử sách đời sau."
Trong Ngự thư phòng, bầu không khí như ngưng đọng.
Hạ Tử Dụ mân mê cuộn thánh chỉ và nhìn ánh nến trên bàn rất lâu.
Y vươn tay ra, giơ thánh chỉ lên trước ngọn nến, lửa nến lay động rồi dần leo lên cắn nuốt.
Tá tướng thấy vậy thì sững sờ.
"Quay về