Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Trong bóng tối, Lưu Át dần dần phát ra những âm thanh rên rỉ khe khẽ, ngón tay của Chu Lãng luồn vào trong miệng y.
Hắn cũng chỉ dám nhân lúc điện hạ say rượu để biểu đạt tâm tư dơ bẩn không muốn cho ai biết của mình, từ đó mà giành được một chút an ủi.
Mãi đến khi răng Lưu Át khẽ cắn nhẹ, ngón tay hắn trở nên ướt nhẹp.
Lưu Át ngửa đầu lên đầy khó chịu trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, y vẫn ngậm lấy ngón tay của Chu Lãng, chìm đắm trong giấc mộng khó tỉnh.
Ngón tay chậm rãi rút ra ngoài, Chu Lãng cúi đầu hôn lên trán y một cách kiềm chế và nhẫn nhịn.
Hắn mang xúc cảm ướt át ấy dần di chuyển xuống dưới, hôn lên môi Lưu Át.
Lưu Át đang ngủ say nên để mặc cho hắn làm theo ý thích, mặc cho âm thanh mút hôn đầy mờ ám vang lên và quanh quẩn bên trong lều trại.
"Điện hạ..."
Chu Lãng cúi đầu gọi y, tiếp tục hôn càng sâu hơn.
Yết hầu chuyển động, hơi thở khó khăn, gò má trắng trẻo của Lưu Át nhuộm sắc đỏ ửng.
Vị điện hạ được mệnh danh là Lãnh mỹ nhân ở trong quân đội này giờ đây đang hoàn toàn để mặc cho người ta chơi đùa.
Tiếng hít thở nặng nề hơn, y nắm lấy đệm giường trong vô thức.
Dường như y đã tỉnh rồi, lông mày khẽ nhíu lại.
Chu Lãng đang cúi người hôn cắn bỗng dưng sực tỉnh.
Hắn lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhận ra mình vừa làm một chuyện trơ tráo đến nhường nào.
Trong bóng tối, quần áo của người nằm trên giường đã trở nên xộc xệch, bờ môi hơi hé ra sau khi bị người vần vò một trận.
Chu Lãng vội vã lùi lại, chạy thục mạng ra khỏi lều.
- --
Ngày hôm sau Lưu Át tỉnh lại trong cơn mê man, say rượu xong thì đầu óc nhức nhối.
Nhìn thấy canh giải rượu ở trên bàn, y ngẩn ra.
Chu Lãng.
Đêm hôm qua uống say khướt, y chẳng nhận ra ai với ai.
Nhưng bây giờ ký ức đã quay lại rồi, người bảo vệ y trên tường thành năm xưa, người bầu bạn mấy năm trong căn nhà tranh...!Cho dù hai năm nay Lưu Át luôn đắm mình trong chiến sự, thế nhưng rốt cuộc thì y vẫn còn nhớ Chu Lãng.
Đương nhiên, y chỉ nhớ đến Chu Lãng với vai trò nô bộc mà thôi.
Lại nói, hiện tại Chu Lãng vẫn chỉ là một Hiệu úy nho nhỏ, với năng lực của hắn thì tuyệt đối không thể nào giậm chân mãi ở chức vụ ấy được.
Lưu Át uống canh giải rượu, lúc này mới nhận ra quần áo mình hơi xộc xệch, thế là y chỉnh lại dây lưng một lần nữa.
Thân binh đi vào lều, nhìn thấy điện hạ đang thay quần áo thì vội lùi lại, nhưng Lưu Át đã ngăn cản.
"Không sao."
"Điện hạ, có tin báo tới từ Đồng Châu." Thân binh dâng tin báo lên, ánh mắt không nhịn được nhìn lướt qua dấu đỏ trên xương quai xanh.
Lưu Át nhận lấy, nhìn theo ánh mắt ấy rồi cúi xuống người mình, tiếp tục liếc nhìn bên ngoài, "Thời tiết bây giờ mà lại có muỗi sao?"
"Để ti chức tìm thảo dược đuổi muỗi rồi đốt cho điện hạ."
Lưu Át lắc đầu, cuối cùng tạm gạt hết những chuyện bên lề, điềm tĩnh trả lại chiến báo, "Không cần đâu, ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Thân binh đi ra ngoài, Lưu Át đứng bên cạnh gương đồng rồi nhìn vào vết đỏ trên xương quai xanh của mình.
Y mặc áo giáp vào rồi ra ngoài bắt đầu điểm danh quân lính.
- --
Mấy ngày sau, Hạ Khải Lục bỗng nhiên đề bạt Hiệu úy Chu Lãng lên làm Trung Vũ Tướng quân.
Chu Lãng lập tức trở nên nổi bật giữa toàn quân.
Mọi người đều biết rằng Chu Lãng có năng lực xuất chúng và lòng quả cảm không tiếc tính mạng, thế là ngoài một số người ghen ăn tức ở trong quân đội ra thì chẳng có ai dị nghị gì cả.
Mấy ngày bận rộn với những lời chúc mừng và việc chuẩn bị thăng chức, khiến cho Chu Lãng trở thành tiêu điểm giữa mọi người.
"Chúc mừng nhé, chịu đựng hai năm nay, cuối cùng cũng được thăng chức rồi." Lúc huấn luyện lính mới, đồng liêu vỗ vào vai hắn, "Giàu sang rồi cũng đừng quên anh em đấy."
"Ừ." Chu Lãng bình thản gật đầu, vẫn khoanh tay chăm chú nhìn lính mới tập luyện.
Cho đến khi nhìn thấy Lưu Át ra khỏi lều ở phía xa, ánh mắt hắn dõi theo y.
"Không biết Chu tướng quân đã nghe chuyện này chưa," Một tên thân binh của Hạ soái đến gần, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nhìn ra xa của Chu Lãng.
Hắn ta ngầm hiểu, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước, chính miệng Lưu Át điện hạ đã cất nhắc ngài lên làm Tướng quân đấy."
Chu Lãng lập tức quay đầu lại, đôi mắt như chứa một hồ nước mực đen nhánh đang xao động.
"Thật sao?"
"Thật mà.
Lúc đó ta đang đứng canh ở trong lều."
Đồng liêu đánh Chu Lãng một phát, "Thằng nhóc này, đúng là giấu nghề kỹ thật đấy."
Bên ngoài lều trại, Chu Lãng đứng một mình.
Tim hắn đang đập thình thịch, vui sướng như thể tim sắp vọt ra khỏi ngực.
Rốt cuộc thì điện hạ vẫn còn nhớ hắn, vẫn chưa quên mất hắn.
- --
Trời nhá nhem tối.
Ít ngày nữa quân đội của Hạ Khải Lục sẽ vượt qua sông Dần, chạm trán với phản quân của Lý Nga ở phía Bắc con sông.
Nếu trận này giành chiến thắng, Hạ Khải Lục sẽ không còn đối thủ, sớm muộn gì cũng vào được kinh thành rồi xưng đế xưng vương.
Hiếm khi mới có một buổi tối mát mẻ, dải sông Ngân vắt ngang bầu trời, đống lửa cháy kêu lách tách trong lều, mấy đốm lửa nho nhỏ bay ra.
Chu Lãng suy ngẫm rất lâu, cuối cùng quyết định lấy nửa tháng quân lương để đổi thấy cân rưỡi thịt