Vào thời điểm này, Dương Từ cũng không có cách nào mà đi làm, chỉ đành phải về nhà và lấy sách để học.
Vừa học liền học một mạch tới buổi tối, buổi trưa ăn cơm còn chưa bỏ sách xuống.
Bởi vì là từ thời tiểu học từng chút từng chút một xây dựng nền tảng, Dương Từ đã tự mình biết nhiều điểm kiến thức cơ bản, anh đã bỏ qua những thứ vô bổ khác và tập trung vào những điểm kiến thức quan trọng để học cẩn thận.
Dương Từ là kiểu người thích trì hoãn trước khi làm bất cứ điều gì.
Nhưng một khi đã bắt đầu làm nó một cách nghiêm túc, thì sẽ bất tri bất giác mà nhập tâm vào nó.
Đặc biệt là những cuốn sách trung học mà hiện tại anh đang xem, anh vẫn còn nhớ rõ rất nhiều cuốn.
Khi bản thân biết hầu hết mọi thứ, sẽ rất dễ dàng và vui vẻ khi học.
Tỷ như anh tìm được bài tập về nhà của nguyên chủ, tùy tiện mà tìm một đề bài anh cũng có thể làm được, sẽ có một loại cảm giác thành tựu khó có thể miêu tả.
Tuy nhiên, nhiều phương pháp trả lời câu hỏi của anh dựa trên kiến thức cấp ba hoặc đại học.
Cách làm câu hỏi này nếu bị những người biết làm nhìn thấy sẽ rất dễ dàng nhận thấy sự khác biệt.
Vài ngày nữa, Dương Từ sẽ bắt đầu nhập học, sẽ có một kỳ thi mô phỏng đầu năm, nếu Dương Từ tiếp tục sử dụng cách giải đề này, các giáo viên trong trường của anh nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Cho nên Dương Từ vẫn cần phải sửa đổi, đặc biệt là đối với các môn học như toán học, tuyệt đối không được mắc một lỗi nhỏ nào.
Chiều nay anh đã vào không gian học tập và học gần ba tiếng đồng hồ, nghĩa là ba mươi giờ.
Mặc dù một hơi kiếm được rất nhiều tích phân học bá, nhưng khi ra ngoài, anh đã rất chóng mặt.
Dương Từ vì để bảo vệ đôi mắt của cuộc đời này, đồng thời tuân thủ việc học tập nên kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, dự định ban đêm sẽ đi tìm hai người bạn thân để đi kiếm ve sầu.
Trước đó Dương Tụng Quốc đã hỏi anh có đi hay không, nhưng Dương Từ vì học hành vì tích lũy tích phân nên đã từ chối.
Bây giờ đã học liên tục quá lâu, đây là một cơ hội tốt để ra ngoài và đi chơi.
Sau khi ăn tối xong, Dương Từ đi tắm và muốn chạy ra ngoài, nhưng bị Lưu Tiêm Mai ngăn lại.
Ngay khi Dương Từ nhìn thấy những đồ trong tay bà, anh biết Lưu Tiêm Mai đến đây để hỏi cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng dừng lại bước chân.
Lúc này, Lưu Tiêm Mai đang cầm trên tay một hộp Pequein và một hộp dầu ngao, cả hai đều được Dương Từ mua ở cửa hàng bách hóa sáng nay.
Khi Dương Từ đang ăn bữa tối, trong khi Lưu Tiêm Mai bọn họ đang bận rộn, anh đã bí mật đặt đồ vào phòng của Lưu Tiêm Mai, nhưng anh không ngờ rằng Lưu Tiêm Mai lại phát hiện nhanh như vậy.
Lưu Tiêm Mai tìm một chiếc ghế dài trong sân và ngồi xuống, sau đó nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Dương Từ và nói: "Nói đi, có phải là con lại gặp rắc rối gì rồi không, nếu không sao lại mua đồ tốt như vậy cho mẹ?"
Dương Từ ở trong lòng cảm thấy cạn lời, nhưng anh vẫn giải thích: "Buổi sáng con cùng anh hai đến huyện thành, anh hai cho con mười tệ để tiêu xài, đúng lúc con có phiếu cho nên mới mua cho mẹ.
Ở trên huyện thành con đã gặp rất nhiều người phụ nữ cùng tuổi với mẹ, người ta tô tô vẽ vẽ trang điểm giống như chị cả vậy, mẹ cũng nên học tập người ta đi, kẻo cha lại ghét bỏ mẹ."
Lưu Tiêm Mai vừa nghe mấy câu đầu không khỏi có chút vui mừng, nhưng trước khi bà thực sự vui mừng, bà lại bị kích động bởi những gì Dương Từ nói sau đó.
"Làm sao ngươi biết cha ngươi ghét bỏ ta? Ta còn tưởng rằng là ngươi một thằng nhóc thối chán ghét ta chứ?"
Lưu Tiêm Mai vừa nói vừa đặt đồ xuống, sau đó cầm cây chổi bên cạnh muốn đánh anh một trận.
Thấy vậy, Dương Từ hét lên rồi lao ra khỏi cửa như thể chân được bôi dầu.
Lưu Tiêm Mai đuổi theo đến cổng, sau khi lớn tiếng mắng thằng ranh con, bà quay lại và đột nhiên cười như thay đổi khuôn mặt.
Khi Dương Mộng Liên nghe thấy động tĩnh, cô chỉ thấy khuôn mặt của mẹ mình thay đổi trong giây lát.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, mẹ đang cười rất tươi."
Lưu Tiêm Mai nghe thấy những lời đó liền lườm cô, sau đó gọi cô đến nhìn mấy món đồ tốt.
Ngay khi Dương Mộng Liên nhìn thấy hộp kem dưỡng ẩm, cô đã kêu lên muốn Lưu Tiêm Mai chia cho mình một nửa.
Lưu Tiêm Mai luôn yêu thương con mình, nếu là những món đồ khác bà nhất định sẽ đưa toàn bộ cho con gái mình.
Nhưng lần này tình thế đã khác, dù sao cũng là con của bà hiếu thuận với mẹ nên cuối cùng bà đã cho Dương Mộng Liên một phần ba, nhưng dù vậy bà vẫn đau lòng cả nữa ngày.
Vì vậy, sau khi hai mẹ con đỏm dáng rửa mặt xong, họ ngồi trong sân và bắt đầu bôi bôi trét trét.
Nếu như là lúc trước khi bọn họ vẫn chưa phân gia, cho dù có đồ tốt, bọn họ cũng không dám lấy ra.
Giờ đây, khi họ có thể thoải mái thoa kem dưỡng ẩm, cả hai đều biết lợi ích của việc phân gia.
Dương Mộng Liên cảm thấy trên người mình rất thơm, không khỏi ôm lấy cánh tay Lưu Tiêm Mai, hỏi: "Mẹ, mẹ, mẹ lấy ở đâu ra vậy? Con nhớ rõ mẹ đã lâu không tới huyện thành rồi, làm sao đột nhiên