Lúc này sắc trời còn sớm, thêm nữa hôm nay là trời âm u cho nên trên bầu trời có vẻ mờ tối.
Kiểu thời tiết này luôn có cảm giác ngột ngạt, cả thôn lúc này ồn ào náo nhiệt, trong lòng Dương Từ cảm thấy có chút khó chịu kỳ lạ.
Dương Từ một đường đi theo tiếng ồn ào, nhìn thấy trong đại đội có mấy tên thanh niên, vừa đánh chiêng vừa hét lớn: "Không ổn rồi, không ổn rồi, nhà Lão Tiết đã xảy ra chuyện!"
" Tiết Lão Xuyên muốn giết nữ nhi của hắn, Tiết Lão Xuyên muốn giết nữ nhi của hắn, mau cứu nàng!"
"Cứu người đi, mọi người mau đi cứu người đi!"
"Cái gì Tiết gia làm sao lại làm loạn lên rồi? Thật là tạo nghiệp mà, không có người nào sống yên ổn cả."
...
Vốn dĩ vì phản ứng của Dương Mộng Liên, trong lòng Dương Từ ẩn ẩn có cảm giác khó chịu, nhưng bây giờ suốt đường đi đều nghe được những lời cổ quái như vậy, cảm giác khó chịu càng thêm mãnh liệt.
Vì đại đội của họ chưa được kéo điện, chỉ có ủy ban thôn mới có cái loa lớn để sử dụng, nếu trong ngày thường thôn có việc gì quan trọng, thì sẽ có người đánh chiêng thông báo cho những người khác biết.
Gia đình xảy ra nhiều chuyện nhất trong hai năm qua là nhà lão Tiết ở đầu thôn Đại Đội.
Cho nên khi nghe thấy tiếng chiêng bên ngoài, phản ứng đầu tiên của những người trong đại đội là Tiết gia lại xảy ra chuyện.
Trong nhà này có rất nhiều người trẻ tuổi và trung niên, nhà này ngoại trừ có chút sợ hãi Dương gia ra thì toàn bộ đại đội không có gì khiến bọn họ sợ hãi cả.
Cũng chính là vì người nhà họ ngang ngược, thêm nữa người nông thôn không thích đọc sách ít hiểu biết về pháp luật, cho nên người nhà họ không ít lần gây chuyện trong đại đội.
Trước khi Dương Từ đến Tiết gia ở đầu làng, anh đã thấy một nhóm người đang chen chúc trước cổng sân của Tiết gia.
Ngay khi Dương Từ nhón chân nhìn vào trong sân, anh nghe thấy giọng nói tức giận của cha mình, " Tiết Lão Xuyên! Ngươi đây là tạo nghiệp mà, tạo nghiệp mà! Còn không nhanh đem người thả xuống, ngươi muốn đi tìm chết thì tự mình đi đi, mắc gì mà ngươi luôn hành hạ con mình chứ?"
Ngay khi Dương Từ vừa nghe thấy 3 từ Tiết Lão Xuyên, anh đã nhớ tại sao Tiết gia lại quen tai như vậy.
Lúc nguyên chủ đã bị bắt, vị trí đội trưởng của Dương Mãn Thương cũng bị người khác thay thế, vừa đúng lúc người thay thế ông chính là người của Tiết gia.
Người này là Tiết Hạo Xuyên, con trai của Tiết Lão Xuyên, Tiết Hạo Xuyên là một vai phụ giống với nam phụ ba trong cuốn tiểu thuyết này.
Đã là sự tồn tại của số ba nam số 3, điều đó có nghĩa là giữa hắn ta và nữ chính Tô Ấu Đình cũng có một mối quan hệ mơ hồ không thể giải thích rõ ràng.
Cũng là bởi vì Tiết Hạo Xuyên thích Tô Ấu Đình, sau khi Dương gia mất đi vị trí đội trưởng, Tô Ấu Đình vẫn có thể ở trong đại đội như cá gặp nước mặc dù Tiết gia không ngừng nhắm vào nhà họ Dương.
Tiết gia chỉ nhắm vào các thành viên khác của Dương gia, Tô Ấu Đình và Dương Lăng Húc lại có thể phát triển không đáng kể.
Vì vậy sau này những người còn lại của Dương gia đều sống rất chật vật, chỉ có vợ chồng Tô Ấu Đình mở một nhà hàng nhỏ, cả nhà ba người sống rất sung túc.
Cuộc sống của những người còn lại trong Dương gia không tốt, ngay cả việc sinh tồn cơ bản cũng trở thành vấn đề, đó là lý do tại sao Lưu Tiêm Mai đưa ông già đến đòi tiền trợ cấp của Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình.
Nhưng bây giờ Dương Từ vẫn chưa bị bắt và Dương Mãn Thương vẫn là đại đội trưởng của đại đội, vậy thì những cốt chuyện đó không quan trọng lắm.
Dương Từ trực tiếp bỏ qua cốt truyện và cố gắng hết sức để nhớ lại các thành viên khác của Tiết gia, kết quả lại không cẩn thận bị ai đó đẩy vào.
Nhìn thấy em trai của mình loạng choạng bước vào, Dương Gia Hữu đã kéo em trai đến bên cạnh mình.
Không đợi Dương Từ có thể quay đầu lại để cám ơn anh ba, khi anh nhìn lên anh đã thấy một người bị treo cổ trên cây trong sân của Tiết gia.
Dương Từ lập tức sửng sốt, thật sự không phải là Dương Từ nhát gan.
Mà là người bị treo ngược trên cây đó, đầu tóc bù xù trông rất đáng sợ, giống như xác chết treo ngược của phụ nữ trong một vài bộ phim kinh dị.
Dương Từ biết rằng treo ngược như thế này sẽ dễ dàng treo người ta đến chết, vì vậy lập tức muốn đem người cứu xuống, lại bị một người cường tráng ngăn lại.
Thấy vậy, Dương Từ không hài lòng và nói: "Tại sao ngươi lại chặn ta? Như này sẽ treo chết người đó, ngươi mau tránh ra!"
Người đàn ông cường tráng nghe thấy những lời này cười lạnh một tiếng, "Đây là việc của nhà bọn ta, tiểu tử ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi."
Khuôn mặt của cô gái bị treo ngược trở nên đỏ bừng, các mạch máu trên mặt nổi rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chắc chắn sẽ chết.
Đây là một người sống sờ sờ là một mạng người đấy, chỉ cần đầu óc không có vấn đề liền sẽ đi ra ngăn cản.
Dương Từ nghe thấy vậy lập tức nổi giận, vươn tay mạnh mẽ đẩy người đàn ông ra, rồi lao vào giải cứu cô gái vẫn đang bị treo cổ.
Thấy vậy, người đàn ông đã chửi bới và cố gắng kéo Dương Từ ra nhưng anh ba của Dương Từ đã nắm lấy cả hai cánh tay của hắn ta.
Những người khác của đại đội thấy có người ra mặt, trước đây còn không dám đối đầu với Tiết gia, ngay lập tức dưới sự dẫn đầu của Dương Từ họ liền hành động.
Đặc biệt là những người phụ nữ mềm lòng, mọi người vừa tìm kiếm quần áo vừa đi tìm bác sĩ Thôn.
Nếu người khác dẫn đầu Tiết gia còn dám đánh, nhưng Dương Từ là huyết mạch của nhà lão Dương, anh chị phía trên đều không có người nào tốt, chỉ một mình Dương Quốc Hữu cũng đủ để Tiết gia mệt một hồi.
Thế nên khi thấy Dương Từ bất chấp thế nào cũng ra tay cứu người, Tiết Lão Xuyên chỉ có thể nhìn Dương Từ một cách nham hiểm, sau đó nhìn Dương Mãn Thương bên cạnh nói: "Đây là chuyện riêng của gia đình bọn ta.
Bọn ta ở nhà tự mình giáo huấn bọn trẻ, ngươi là đại đội trưởng cũng quản rộng như vậy sao?"
Dương Mãn Thương chưa kịp mở miệng, một giọng nói hơi đanh lại vang lên: "Cái gì mà ở nhà tự mình giáo huấn bọn trẻ, ngươi chỉ muốn giết Miên Hoa thôi."
Người đang nói là một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, đang oán hận nhìn Tiết gia.
Thấy Tiết Lão Xuyên nhìn về phía mình, cô lấy hết can đảm muốn nói gì đó, lại bị người phụ nữ trung niên bên cạnh che miệng lại.
Người phụ nữ trung niên thì thầm điều gì đó, cô gái bị bịt miệng lặng lẽ khóc.
Người phụ nữ trung niên không dám khiêu khích mấy người Tiết gia, nên hốt hoảng kéo cô gái đi.
Thấy hai mẹ con biến mất, Dương Mãn Thương cười khẩy: "Mặc dù ở nông thôn không có ai không đánh con nhưng cũng không có ai hành hạ trẻ con như ngươi.
Bây giờ không phải là xã hội cũ trước đây, càng không có cha mẹ muốn đánh chết con mình.
Hành vi như vậy của các người là đang ngược đãi đứa trẻ nếu mà náo