Nhìn thấy trong nhà hỗn độn, Tiết Hạo Xuyên không kiên nhẫn cau mày nói: "Lại xảy ra chuyện gì đây? Còn có các ngươi ở trong nhà của ta làm cái gì?"
Dương Từ lập tức mỉa mai: "Ngươi nói xem bọn ta đang làm gì? Bọn ta đang cứu mạng em gái ngươi đấy.
Em gái ngươi suýt bị đánh chết người cả thôn đều đã đến cứu cô ấy, người anh trai như ngươi ngược lại tốt à nha, còn ở đây hỏi bọn ta đang làm gì?"
Tiết Hạo Xuyên cùng tuổi với Dương Quốc Hữu, cho nên bình thường hắn ta không tiếp xúc nhiều với Dương Từ, hắn cũng không ngờ rằng Dương Từ sẽ đứng ra vào lúc này.
Lúc này đột nhiên nghe được lời nói của Dương Từ, hắn ta cố ý không đi xem tình cảnh khốn khổ của em gái mình Miên Hoa mà bất mãn nhìn chằm chằm Dương Từ nói: "Đây là việc của gia đình bọn ta, ngươi không nên xen vào chuyện của người khác.
Huống chi em gái ta vốn đã ngu ngốc, lại phạm phải sai lầm, nếu không bị giáo huấn, sau này nhất định càng không nghe lời."
Vốn Dương Từ rất không hài lòng với Tiết Hạo Xuyên, nhưng bây giờ anh càng không hài lòng hơn sau khi nghe những lời nói của hắn ta.
Anh cảm thấy rằng Tiết Hạo Xuyên, với tư cách là anh trai ruột của Miên Hoa, không chỉ vô dụng ích kỷ mà còn là một kẻ đạo đức giả.
Thành thật mà nói Tiết Hạo Xuyên thực sự không uổng là con trai của Tiết Lão Xuyên, những gì đứa con trai này nói hoàn toàn giống với những gì mà cha nó đã nói.
Dương Từ nhìn những người còn lại của Tiết gia một vẻ không quan tâm trong lòng đột nhiên mất kiên nhẫn.
Nếu bọn họ một người lại một người không biết xấu hổ như vậy, vậy anh có thể giúp xé nó càng triệt để đi.
"Cái gì mà là chuyện gia đình nhà ngươi? Các ngươi gọi đây là chuyện gia đình sao? Bọn địa chủ của xã hội cũ mới đánh đập giết hại con cái.
Loại của các ngươi gọi là ngược đãi phụ nữ, hành hạ trẻ em, nếu nghiêm trọng sẽ bị nghiêm trị kết án."
Tiết Hạo Xuyên nghe những lời đó tái mặt, hắn ta cảm thấy ý đồ của Dương Từ là muốn chụp mũ lên gia đình họ, hắn ta không thể làm theo ý của Dương Từ nên vội mở miệng phản bác: "Ngươi nói vớ vẩn gì thế? Nhà bọn ta ba đời nghèo khó, càng không phải là ngược đãi phụ nữ, ngươi đừng có mà đổ tội cho nhà bọn ta."
Không quan tâm đến sự phản bác của Tiết Hạo Xuyên, Dương Từ vừa đi vòng quanh Tiết Hạo Xuyên vừa nói với đám đông với vẻ mặt khó hiểu: "Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn ta và Miên Hoa được sinh ra bởi cùng một mẹ, mỗi lần Tiết Lão Xuyên đánh Miên Hoa đều gọi cô ấy là con hoang, nhưng hắn không chỉ không bị đánh mà còn đàng hoàng như vậy?"
Quần áo của Tiết Hạo Xuyên không tốt bằng của Dương Từ, nhưng vì so sánh với Miên Hoa.
Giờ phút này Miên Hoa bị đánh đến không nhìn rõ mặt, quần áo của cô càng là rách rưới, so với Tiết Hạo Xuyên ăn mặc bảnh bao, lập tức liền thấy một trời một vực.
Đặc biệt là trên chân Tiết Hạo Xuyên vẫn còn đi một đôi giày da mới mua.
Loại giày này vừa nhìn là biết giá cả đắt đỏ, người nông thôn bọn họ chỉ sẵn sàng mua một đôi cho con cái khi chúng định kết hôn.
So sánh đôi giày da mới của Tiết Hạo Xuyên với đôi chân trần của Miên Hoa, mọi người đều cảm thấy thật mỉa mai.
Tiết Hạo Xuyên nghe thấy vậy sắc mặt rất khó coi, nhưng còn chưa kịp mở miệng phản bác lại Dương Từ, hắn ta đã nghe thấy những câu nói vạch trần của Dương Từ: "Bởi vì cha ngươi trọng nam khinh nữ, cho dù ngươi là con trai của người phụ nữ đó, cũng sẽ bỏ qua ngươi vì ngươi là con trai.
Cũng chính vì điều này mà mỗi khi em gái Miên Hoa của ngươi bị đánh, ngươi là người anh trai ruột duy nhất lại chỉ ngồi yên và thậm chí còn giả vờ như không để biết rằng Miên Hoa đã bị đánh.
Bởi vì đao không chém vào thân thể của ngươi, cho nên ngươi không cảm thấy đau đớn, giống như một con chó tham sống sợ chết, chỉ biết bịt mắt của mình bịt tai của mình lại, rồi vui vẻ sống qua ngày.
"
Khi Dương Từ nói những lời này, Miên Hoa người đang nằm trong vòng tay của bác sĩ Thôn, mí mắt bầm tím gần như động một chút.
Đáng tiếc là mọi người không chú ý đến, bởi vì sau khi Dương Từ nói những lời này, Tiết Hạo Xuyên đã lao về phía Dương Từ như phát điên.
Dương Từ cũng là một con hổ, tuy còn trẻ cũng không cao bằng đối phương, đối mặt với khuôn mặt hung dữ đáng sợ của Tiết Hạo Xuyên, anh không những không sợ hãi chút nào mà khi động thủ với đối phương còn chiếm không ít tiện nghi của hắn.
Đáng tiếc là trước khi Dương Từ có thể tiếp tục phát huy, một nhóm thanh niên Dương gia đã lao tới, cậu bé béo Dương Từ đã bị anh trai của mình kéo trở lại.
Dương Từ người bị trầy xước trên mặt, tức giận vùng vẫy: "Anh ba, để em lại ra đấu với đứa cháu trai này tiếp đi."
Dương Gia Hữu nghe vậy liền cạn lời, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trắng bóc của Dương Từ, anh ấy yêu thương mà xoa đầu Dương Từ, sau đó đi về phía Tiết Hạo Xuyên với đôi mắt đỏ hoe.
Vốn dĩ một nhóm người đều không giữ nổi Tiết Hạo Xuyên, trong nháy mắt đã bị Dương Gia Hữu tát cho một cái, khiến hắn ta không gượng dậy được.
Một đám nam nhân Tiết gia nhìn thấy cảnh này đều rụt cổ lại, vừa mới nhìn thấy một đám nam nhân Dương gia công kích, bọn họ cũng muốn xông lên.
Kết quả là nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Dương Tam, đám người không chỉ sợ hãi ngược lại theo bản năng lui về phía sau.
Đôi mắt của Dương Gia Hữu đỏ rực, khi anh ấy đứng ở giữa, ngay cả Tiết Lão Xuyên cũng không dám nói gì.
Thấy vậy, Dương Từ chỉ cảm thấy thật mỉa mai, vốn còn nghĩ rằng họ đều rất trâu bò, hóa ra cũng chỉ là một lũ hèn nhát chuyên mền nắn rắn buông mà thôi.
Dương Gia Hữu ngày thường không có cảm giác tồn tại gì, nhưng một khi anh ấy tức giận thì rất đáng sợ, ngay cả Dương Mãn Thương cũng không dám dễ dàng bước tới.
Dương Gia Hữu nhìn nhóm con cháu của Tiết gia, nở một nụ cười mà trong mắt Dương Từ cho là rất quyến rũ, BGM mở đầu của nam chính đột nhiên vang lên trong đầu Dương Từ.
Trên thực tế, Dương Gia Hữu chỉ kéo khóe miệng chứ không cố ý giả vờ đẹp trai lạnh lùng như Dương Từ tưởng tượng.
Dương Gia Hữu vì tức giận đến khản giọng nói: "Nắm đấm của nam nhân chân chính không nên nhằm vào phụ nữ, huống chi là người nhà của chính mình.
Từng người đều ngang ngược ở trong tổ thì có ích gì, ở nhà đánh vợ đánh con, ở bên ngoài còn không phải là cháu trai sao?"
Người chung quanh nghe vậy gật đầu, tuy rằng thời đại này đàn ông đánh vợ có nhiều, nhưng cũng có rất nhiều đàn ông tốt đàng hoàng.
Chẳng hạn như những người đàn ông Dương gia không chỉ có triển vọng hơn những người đàn ông khác trong thôn, họ còn nổi tiếng trong công xã là những người đàn