“Bạch bạch bạch…”Tiếng da thịt liên tục va chạm vào nhau kết hợp với tiếng chiếc giường đang kẽo kẹt rung lên vì tác động của ngoại lực.
Bên trên thẩn thể người nữ tử tuyệt sắc giai nhân đang triệt để phơi bày trước một tên nam tử tiêu soái, chỉ là lúc này tên nam tử kia vậy mà thần thái bất ổn , như một con thú hoang, không hơn không kém.
Khuôn mặt của nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ thuộc hàng tuyệt sắc kia vậy mà hai hàng nước mắt liên tục chảy ra như suối, đôi mắt nàng nhắm ghì xuống, hai hàm răng cắn chặt lại.
Tiếng thút thít của nữ tử như đang phẫn uất, khóc ròng trong đêm, mặt mày nhăn nhó như đang cố chịu đựng bao đau đớn, tủi nhục.
“Hức.
.
hức.
.
tên súc sinh Lam Thiên.
.
hức…ta hận ngươi, tên khốn…”Ánh mắt nàng vẫn nhắm chặt, bất quá cũng không ngăn cản được hai hàng lệ đang liên tục trào ra như mưa , ướt hết cả khuôn mặt kia.
Nàng không dám mở mắt nhìn xuống phần hạ bộ của mình, không dám nhìn những gì tên nam nhân kia đang làm với nàng, nàng chỉ biết liên tục chửi rủa tên khốn kiếp đó.
Bạch bạch.
.
“Đồ cầm thú.
.
hức.
.
tên vô sỉ.
.
hức…”Bạch Bạch.
.
Tiếng da thịt tiếp xúc ngày càng mạnh, tên nam tử ở trên vẫn như con thú hoang ra sức hành hạ thân thể nàng.
“Tên khốn kiếp…hức.
.
đồ bại hoại! tên.
.
hức…làm ơn! hức.
.
ôn nhu một chút.
.
xin ngươi…”Một màn xuân sắc cứ thế diễn ra đáng tiếc không ai có thể trứng kiến.
…Đôi mắt nhàn nhạt mở ra, Việt Hoàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, đầu óc có chút nhức nhối, nhắm mắt suy tư như cố tìm kiếm những kí ức về chuyện tối qua, bỗng, ánh mắt hắn trừng lên, vội quay xang phía thân ảnh nữ nhân đang nằm bên cạnh mình.
Chỉ thấy Đan Tố Tố khuôn mặt như không cảm súc, ánh mắt nàng không trừng lên cũng không trìu xuống, chỉ mở một cách bình thường nhìn chằm chằm lấy hắn.
Bất quá, trong anh mắt như không có biến chuyển kia, Việt Hoàng như cảm giác có vô vàn cảm xúc lẫn lộn trong đó.
Nàng cứ nhìn chằm chằm như thế, cho đến khi thấy Việt Hoàng quay lại thì nàng cũng xoay người xang hướng bên kia, không thèm nhìn lấy hắn.
Ngay lập tức Việt Hoàng vô cùng hoảng sợ lao thẳngkhỏi giường, chân tay run rẩy quỳ xuống mặt đất, vội cúi đầu liên tục lậy người nữ tử trên giường kia.
Hiển nhiên hắn đã nhận ra được việc súc sinh không bằng cầm thú hôm qua đã làm với nàng.
“Đan Tỷ Tỷ… là ta súc sinh…là ta phế vật.
.
là ta đáng chết.
.
hức, ta có tội, xin hãy trừng phạt ta.
.
hức hức…”Việt Hoàng sắc mặt bàng hoàng, khác hắn với vẻ ưu tú thường ngày của hắn, từng câu hắn run rẩy nói ra, hai hàng nước mặt theo đó tuôn chảy.
Hắn vậy mà tự biến mình thành loại người mà mình ghét nhất, tự mình biến mình thành một tên cầm thú…Đan Chắp sự thấy hắn nhảy xuống giường, nàng tiếp tục quay đầu về bên trong, tuyệt đối không nhìn tên nam tử kia.
“Cộp cộp.
.
Tiếng đỉnh trán của Việt Hoàng liên tục đập xuống đất vậy mà làm nàng có chút biến chuyển bất quá vẫn tuyệt đối không quay sang nhìn hắn.
Cho đến khi tiếng đập đầu càng ngày càng mạnh, tiếng Việt Hoàng nói lên những câu nói vũ nhục bản thân trong vô thức càng lúc càng mất tự chủ.
Đan Chắp sự mới không kìm đước thoạt khỏi chiếc giường nhìn lấy tên nam tử ngu ngốc kia vậy mà không thèm dùng Chân Lúc bảo vệ, để vầng trán máu chảy be bét.
“Đước rồi, tên ngu ngốc nhà ngươi đừng dập nữa.
” Tiếng Đan Chắp sự khẩn trương ngăn cản hắn.
Ánh mắt Việt Hoàng cứ như người vô hồn không dám nhìn lấy thân thể tuyệt mĩ đang trước mặt mình, không dám nhìn lên khuôn mặt nàng, miệng chỉ run rẩy không nói thành lời.
Nhìn vết thương nghiêm trọng trên chán hắn, biết hắn bây giờ không đủ tinh thần để vận chuyển Chân Lực hồi phục vết thương, đành lấy tầm vải tạm thời băng lại cho hắn.
Thấy sắc mặt tên nam tử vẫn không bớt chút nào sự bàng hoàng, toàn thân hắn run rẩy , Đan Chắp sự một tay che thân cũng đành thở dài.
“Được rồi, ngươi không cần tự trách là do ta quyến rũ ngươi trước”Nghe câu nói kia của Đan Chắp sự, chỉ không thấy Việt Hoàng có chút nào bình tĩnh lại, hai hàng nước mắt như càng nẵng trĩu như thác chảy xuống.
Hắn bắt đầu khóc, khóc như một đứa trẻ bị mẹ mắng.
Thấy thế Đan Chắp sự cũng chả làm được gì, bản năng thiên bẩm của người phụ nữ thúc giục nàng ôm lấy thân thể hắn vào lồng ngực, tay nhẹ xoa đầu hắn.
“Được rồi, ngoan, không còn chuyện gì nữa rồi, đừng khóc nữa” Như người mẹ đang dỗ trẻ, Đan Chắp sự ôn nhu dỗ dành tên nam tử yếu ớt đang khóc nhè trong lòng! Cho đến một lúc lâu sau Việt Hoàng mới hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu nhẹ rời khỏi đôi gò bồng bạo mãn của nàng, sắc mặt vẫn không dấu nổi vẻ tự trách.
“Đan tỷ tỷ, ta.
.
”“Được rồi, đã bảo ngươi không cần tự trách nữa.
” Không để cho Việt Hoàng hết câu, Đan Chắp sự lên tiếng.
Bất quá vẫn sự tự trách ấy, Việt Hoàng vẫn không kìm được sự hối hận lên tiếng.
“Ta có lỗi với tỷ.
”Thấy thế nàng cũng đành thở dài một tiếng, lúc này mới âm thầm đánh giá thân thể đang khỏa thân của tên này.
Nàng đã nhận ra từ hôm quá bất quá lúc đó nàng không đủ tinh thần để quan tâm điều đó, thân thể của Việt Hoàng vậy mà là một Thể tu.
Vì ngày thường hắn vốn không để lộ ra, lúc này hắn khỏa thân mới có thể để ý, từng khối cơ bắp trời sinh như bao rùm thân thể hắn.
Tuy không làm hắn trở nên đô con, nhưng từng khối cơ hiện lên như sắt thép, cứng rắn hơn người thường rất nhiều.
“Ngươi là Thể tu.
”Không kìm được tò mò nàng hỏi.
Việt Hoàng lúc này như đứa trẻ mắc lỗi, một mạch trả lời thẳng thắn để chuộc lấy tội lỗi của mình.
Một lúc kích hoạt khí thế Châ, Hồn,Thể tam tu khiến Đan chắp sự đã ngạc nhiên lại càng thêm ngạc nhiên.
Một nhân tài trờ đất sinh ra đã có Chân, Hồn hoặc Chân Thể song tu đã là cường giả có thiên bẩm khủng bố như thế nào vậy mà từ đâu suất hiện một tên Chân, Hồn, Thể tam tu, như thế này.
Cường giả song tu đã là tuyệt đố hiếm có, là giới hạn nhất định từ khi khai sinh ra Tinh Đấu Đại Lục như thế này.
Có thế nỏi một tên tam tu như Việt Hoàng chính là trường hợp đầu tiên xuất hiện trên Đại Lục.
Mắt Đan Chắp sự có chút nhu tình, tay nhè nhẹ sờ lên từng múi cơ trên ngực hắn.
“Vậy đây là lý do khiến ngươi hôm qua lại có thể mãnh liệt như vậy.
”Việt Hoàng sắc mặt có chút xấu hổ bất quá chưa kịp nói gì Đan Chắp sựu đã nhẹ nhàng tự đầu vào lồng ngực