“Chị Dương Dương, chị đang nói nhảm gì vậy, đúng rồi, chị với bạn trai đến quán bar chơi sao?” Lâm Mộc không khỏi căng thẳng sau khi hỏi câu này.
Lâm Mộc rất mong chờ câu trả lời của Thẩm Tịch Dương, nhưng lại sợ câu trả lời mà cô nói ra sẽ khiến trái tim anh không thoải mái.
Cũng đã nhiều năm trong lòng Lâm Mộc đã không có cảm giác kỳ quái này.
“Chỉ là khách hàng thôi, chị đến đây để bàn bạc công việc, chị cũng chưa có bạn trai.” Thẩm Tịch Dương nói.
Advertisement
Khi Lâm Mộc nghe được câu trả lời của cô, trong lòng anh có một niềm vui không thể giải thích được.
"Chị Dương Dương, nói chuyện làm ăn sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ? Là đối phương cố ý ép chị uống rượu sao?" Lâm Mộc nghiêm túc nói, Lâm Mộc vẫn rất hiểu những chuyện này, đến quán bar nói chuyện làm ăn sao? Đối phương là có ý gì chứ, không nói cũng có thể biết.
Thẩm Tịch Dương không nói gì, dường như cô cũng đang ngầm thừa nhận điều này.
"Chị Dương Dương, nhìn trạng thái hiện tại của chi chắc là không uống được nữa rồi, em đưa chị đi!"
Lâm Mộc trực tiếp khoác tay lên vai Thẩm Tịch Dương đi khỏi quán bar.
Thẩm Tịch Dương biết chuyện làm ăn lần này quan trọng như thế nào, nếu cô tự ý rời khỏi đây thì chắc chắn chuyện làm ăn sẽ hỏng hết.
Nhưng khi bị Lâm Mộc kéo đi, cô lại không biết nên từ chối Lâm Mộc như thế nào cả.
Lâm Mộc kéo Thẩm Tịch Dương ra khỏi quán bar Lãng Mạn.
Khi họ bước ra khỏi quán bar, bên ngoài trời đã tối rồi.
Bên phía đối diện với quán bar là một con sông.
Lâm Mộc dắt Thẩm Tịch Dương đi đến bên bờ sông, nằm xuống bên hàng rào đá.
“Chị Dương Dương, trước đây chúng ta cũng đã từng nằm bên bờ sông trong thôn rồi tưởng tượng về tương lai đúng không? Bây giờ chúng ta như này làm em có cảm giác rất quen thuộc.” Lâm Mộc nhìn dòng sông phía trước.
Lúc này trí nhớ của Lâm Mộc bị kéo về mười lăm năm trước.
Lâm Mộc không phải sinh ra đã là phú nhị đại, cũng không phải Lâm Mộc được sinh ra ở tỉnh Giang Nam, mà anh được sinh ra ở một tỉnh có kinh tế lạc hậu, hơn nữa còn là ở một vùng nông thôn nghèo.
Lúc đó gia đình Lâm Mộc được coi là hộ nghèo nhất thôn, khi Lâm Mộc mới bốn năm tuổi bỗng nhiên nổi lên việc đi làm thuê ở bên ngoài tỉnh, lúc đó ba mẹ anh cũng lựa chọn đi xa lập nghiệp, chỉ có ông ngoại ở quê chăm sóc Lâm Mộc.
Thẩm Tịch Dương và Lâm Mộc ở cùng thôn, nhà cô ở ngay sau nhà Lâm Mộc, nên hai người là hàng xóm.
Vì nhà nghèo nên từ nhỏ Lâm Mộc đã không được các bạn trong thôn hoan nghênh, chỉ có Thẩm Tịch Dương là bạn chơi từ nhỏ với anh, lúc đó mấy đứa lớn khác trong thôn đều thích trêu chọc và bắt nạt Lâm Mộc.
Lúc Lâm Mộc bị trêu chọc, Thẩm Tịch