“Chị vẫn còn nhớ sao?” Lâm Mộc nhìn cô.
Lâm Mộc nhớ hôm đó là một ngày giữa mùa hè, mặt trời như thiêu đốt mặt đất, hai người ngồi dưới gốc cây lớn bên sông không ngừng hò hét.
Tuy rằng những ngày đó khó khăn, nhưng bây giờ Lâm Mộc nghĩ lại cũng thấy lúc đó vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.
Advertisement
"Đương nhiên là chị nhớ, lúc đó em cũng từng nói nếu sau này giàu có sẽ mua nhiều quần áo, không bao giờ muốn mặc quần áo đã vá lại nhiều lần.
Ngươi cũng từng nói em cũng sẽ mua cho chị rất nhiều quần áo.
” Thẩm Tịch Dương nhớ lại quá khứ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười.
“Đúng rồi, em nhớ ngày em bị ba đưa đi, chị tới gặp em rồi em còn nói chị hãy chờ em lái xe về thôn đón chị đúng không?” Lâm Mộc mỉm cười nhìn Thẩm Tịch Dương.
Khi đó Lâm Mộc còn rất nhỏ, ở trong mắt Lâm Mộc, một chiếc xe hơi đã được coi là dấu hiệu thành công.
“Đương nhiên là chị nhớ, ngay khi em rời đi thì đã không có tin tức gì nữa.” Thẩm Tịch Dương nói xong, lại nhìn dòng sông phía trước.
“Chị Dương Dương, lúc đó em không có điện thoại di động, em bị đưa đến Giang Nam, cách nhau hai tỉnh nên cũng không liên lạc được với chị.” Lâm Mộc than thở.
Lâm Mộc nói tiếp: "Chị Dương Dương, tám năm trước em cũng đã về quê một lần, đặc biệt về để tìm chị, nhưng cả nhà chị đều đã chuyển đi, em cũng không biết nhà chị chuyển đến đâu nữa."
Ngay khi Lâm Mộc nói xong, điện thoại di động của Thẩm Tịch Dương đột nhiên vang lên kéo hai người trở về thực tại.
“Giám đốc.” Thẩm Tịch Dương trả lời điện thoại.
"Thẩm Tịch Dương, cô đi đâu vậy? Bên A vẫn còn đợi ở trong phòng bao để ký hợp đồng đấy, vậy mà cô lại biến mất không thấy bóng dáng đâu vậy? Nên mọi người mới gọi tôi đến đây đấy!" Một giọng nói tức giận vang lên trong điện thoại.
"Giám đốc, tôi...!tôi..." Thẩm Tịch Dương không biết nên giải thích như thế nào.
"Chị Dương Dương, để em."
Lâm Mộc trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tịch Dương.
“Thẩm Tịch Dương cô ấy đã uống quá nhiều, tôi đưa cô ấy đi rồi.” Lâm Mộc nói xong cúp điện