Lương Đức Quảng ngẩn người, dâng toàn bộ gia sản cũng không được ư? Thế chẳng phải là.
Lâm Mộc nhìn Lương Siêu: “Tao đã cảnh cáo mày rồi, nếu gia sản nhà mày đủ mạnh thì đến đối phó với tao, nhưng mày lại ra tay với chị Dương Dương, mày dám ức hiếp chị ấy như vậy thì chỉ còn đường chết thôi!”
Nói đến câu cuối, hai mắt Lâm Mộc dâng lên sát ý cuồn cuộn.
Nếu Lương Siêu giở thủ đoạn gì để đối phó với Lâm Mộc, chỉ cần Lương Đức Quảng dâng lên tất cả tài sản để chuộc tội, anh có thể chấp nhận mà tha thứ.
Advertisement
Nhưng bây giờ thì không được!
“Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!” Lương Siêu kinh sợ trợn trừng hai mắt.
“Không làm chuyện ngu ngốc thì sẽ không chết, kiếp sau mày phải nhớ rõ một chút!”
Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay, lòng bàn tay anh ngưng kết một đám sương trắng.
Sau đó Lâm Mộc quăng đám sương trắng ra, chỉ giây lát sương trắng đã hóa thành một đốm lửa, rồi biến thành quả cầu lửa rơi vào người Lương Siêu.
Phừng!
Lương Siêu lập tức cháy trong ngọn lửa.
“A a.” Lương Siêu gào thảm thiết.
Giờ anh ta mới hiểu, đắc tội với Lâm Mộc sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào, nhưng hiểu ra thì đã quá muộn.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lương Siêu bằng xương bằng thịt đã biến thành đống tro tàn trên đất.
Lương Đức Quảng nhìn thấy bản lĩnh của Lâm Mộc thì khiếp sợ tới độ xụi lơ trên đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trời ơi, phất tay một cái đã quăng ra được cầu lửa thiêu rụi một người, chuyện này hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của ông ta!
Đây là người sao? Không, không phải người.
Cuối cùng