“Ngày mai Lương Đức Quảng sẽ tìm ông để tiến hành thủ tục chuyển giao tài sản, ông cứ theo quy tắc cũ mà làm, ông vận hành chuyện kinh doanh, lợi nhuận chia cho tôi một nửa là được.” Lâm Mộc nói.
“Lâm cao nhân, tôi vẫn được một nửa ư? Như vậy quá nhiều đó.
Sản nghiệp nhà họ Tôn, tôi phải bỏ ra tinh lực tài lực để thôn tính, nhưng tài sản nhà họ Lương là do ông ta tự giao nộp, tôi nào dám nhận một nửa?” Mai Tổng cười khan nói.
Advertisement
Mai Tổng là người thông minh, ông ta biết tự lượng sức mình.
“Lần nay ông kịp thời đến cứu nguy cho chị Dương Dương, công lao không nhỏ, việc chia tài sản xem như phần thưởng cho ông đi.” Lâm Mộc nói.
Đối với Lâm Mộc, nhiều hơn hay ít hơn chút chẳng hề gì.
Dù sao anh cũng đặt phần lớn tâm tư ở việc tu hành.
“Vậy cảm ơn Lâm cao nhân.” Mai Tổng liên tục nói cảm tạ.
Ông ta nhận ra, đi theo Lâm Mộc hẳn là có thịt để xơi.
Lần này thôn tính tài sản của nhà họ Lương, tài phú của ông ta sẽ được nâng lên, sức ảnh hưởng của ông ta trong giới kinh doanh Ninh Đô, thậm chí cả giới kinh doanh Giang Nam này đều được nâng cao một bậc.
Điều này càng khiến ông ta thêm vững lòng, nhất định phải toàn tâm toàn ý làm việc cho Lâm Mộc, bất cứ việc gì anh ra lệnh, ông ta cũng phải làm cho hoàn hảo.
“Đúng rồi Lâm cao nhân, tiểu thư Thẩm Tịch Dương đang ngồi trong xe Cullinan của tôi.” Mai Tổng chỉ về con xe màu đen.
Lâm Mộc gật đầu rồi đi về phía xe, Mai Tổng cũng tung tăng theo gót anh.
Chiếc Panamera của Trần Uyển Nhi dừng cách đó không xa, cô nàng đang đứng dựa vào xe.
Hồi nãy Lâm Mộc cũng không cho Trần Uyển Nhi lên lầu theo anh, anh không muốn cô nàng trông thấy mấy hình ảnh máu me.
“Chị Dương Dương, không sao nữa rồi.” Lâm Mộc cười với Thẩm Tịch Dương.
“Lâm Mộc, cảm ơn em..
nếu...!nếu em không gọi Mai Tổng tới cứu, chị..
hôm nay chị đã....” Thẩm