Sau khi Lâm Mộc đến nơi, anh chọn một quán nhỏ nằm ở ven đường để dùng bữa, mục đích chính của anh chính là nhân tiện hỏi thăm chút tình hình.
Bên trong quán ăn.
"Ông chủ, tôi từ nơi khác đến để thám hiểm.
Nghe nói rằng ở đây có một ngọn núi Thiên Sát rất kì lạ, ông có biết không?" Lâm Mộc hỏi dò sau khi gọi món.
Lâm Mộc không đề cập trực tiếp đến hồ Thiên Sát, mà chỉ hỏi vòng vo về núi Thiên Sát.
Advertisement
“Núi Thiên Sát sao?”
Ông chủ nghe vậy liền thay đổi sắc mặt: “Cậu nhóc, cậu định khám phá núi Thiên Sát sao? Không được đâu, đó là vùng đất cấm địa của chúng tôi!”
“Ồ? Cấm địa sao? Có cái gì kỳ quái ở đó sao?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
"Núi Thiên Sát quanh năm bao phủ bởi sương mù kỳ lạ, sau khi mọi người đi vào sẽ bị ngất xỉu, hiện tại là mùa hè, sương mù trên núi đã suy yếu nhiều nhưng vẫn rất nguy hiểm, người dân địa phương chúng tôi bình thường không ai đi vào ngọn núi đó cả, nếu cậu đi vào là đang tự chơi với mạng sống của mình!” Ông chủ nói một cách thận trọng.
Lâm Mộc gật đầu: "Tôi biết rồi, ông chủ, lên món đi."
Xem ra núi Thiên Sát này, người thường không dám vào.
“Cậu nhóc, không nên đi.” Ông chủ lại cảnh cáo trước khi dọn đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Lâm Mộc tiếp tục lên đường, con đường tiếp theo trở nên khó đi hơn, từ đường quận biến thành đường thị trấn, đường thôn, cuối cùng đến một con đường đất, Lâm Mộc lái xe hơn năm giờ mới tới được đích đến.
“Hồ Thiên Sát, nằm ở trong ngọn núi này.” Lâm Mộc xuống xe nhìn ngọn núi phía trước.
Ngọn núi đúng là được bao phủ bởi một làn sương mỏng.
Dưới chân núi xa xa có một ngôi làng nhỏ, cách nơi này khoảng bảy tám dặm.
Lâm Mộc không lái xe vào thôn,