Ván đã đóng thuyền, giờ đây Lâm Mộc chẳng thể làm gì hơn, thực lực hiện tại của anh sao vươn tay tới khu vực Châu u được?
“Ông cụ Tôn, ông đúng là đồ hán gian khốn kiếp! Dù ông có trốn ở Châu u cũng sẽ có một ngày tôi khiến ông chết không yên ổn!” Hai mắt Lâm Mộc tràn đầy vẻ rét lạnh.
Một giờ chiều, Lâm Mộc đến Đạo quán Ngọa Long.
Advertisement
“Lâm Mộc Sư huynh!” Cậu đệ tử trong sân thấy Lâm Mộc thì cuống quýt chào hỏi.
“Sư phụ đang ở Đạo Trường.” Cậu đệ tử tạp dịch nói.
“Được.” Lâm Mộc nhanh chóng đến Đạo Trường.
Trong Đạo Trường.
Sư phụ đang ngồi quay mặt vào tường, trên tường treo rất nhiều tranh.
“Sư phụ.” Lâm Mộc vừa bước vào đã lập tức hành lễ.
“Sao con lại về đây, gặp phải rắc rối gì không thể giải quyết à?” Sư phụ hỏi.
“Không phải thưa Sư phụ, gần đây con tìm được một Thiên Tài Địa Bảo, muốn nhờ Sư phụ kiểm định giúp con.” Lâm Mộc nói.
Sư phụ nghe vậy thì quay người nhìn Lâm Mộc: “Ồ, Thiên Tài Địa Bảo? Lấy ra cho ta xem nào.”
“Dạ.” Lâm Mộc lập tức lấy một nhành thực vật ra khỏi túi.
“Ồ...!Đây là..
là Hàn Băng Linh Chi.” Nhìn thấy loài thực vật này, hai mắt Sư phụ ánh lên vẻ kinh ngạc.
Sư phụ lập tức hỏi dồn: “Hàn Băng Linh Chi này cực kỳ chân quý trong thế giới hiện đại ngày nay, hơn nữa loài thực vật này có Khí Hàn Sát cực mạnh, không dễ chạm vào, sao con lấy được nó?”
“Sư phụ, mấy ngày trước con đến tỉnh Dương Hà rồi lấy được.”
Sau đó Lâm Mộc kể Sư phụ nghe chuyện phát sinh ở tỉnh Dương Hà, bao gồm