Sau đó, anh ta bước đi vững vàng, tiến về vị trí Khâu Thiên Thiên đang đứng.
Lâm Mộc nhìn phong thái trầm ổn, những bước chân có lực của anh ta liền đoán đây là người luyện võ nhiều năm, còn về phần thực lực của người này đến đâu thì anh không đoán ra.
“Em yêu!”
Advertisement
Khâu Thiên Thiên lập tức xông lên, vọt vào ngực người đàn ông.
Anh ta cũng ôm lấy cô ta, bế xoay một vòng.
“Thiên Thiên, hôm nay em đến thật sớm.” – Người đàn ông để Khâu Thiên Thiên xuống, nở nụ cười rồi hôn cô ta một cái.
“Vì người ta nhớ anh mà!” – Khâu Thiên Thiên nũng nịu.
“À, anh thấy em có dắt theo bạn tới? Hình như anh không biết họ nha.” Người đàn ông nhìn Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi, anh ta có chút choáng ngợp trước nhan sắc của Trần Uyển Nhi.
“Đúng rồi anh yêu, để em giới thiệu với anh đây là Trần Uyển Nhi, em họ của em.” – Khâu Thiên Thiên giới thiệu.
“Em họ em? Sao trước đây anh chưa từng gặp qua cô em bà con này của em vậy?” – Người đàn ông thắc mắc.
“Em ấy đến từ Giang Nam ừm…hình như chỗ đó thuộc thành phố nhỏ tên Kim Châu, con bé chỉ vừa mới đến Thân Giang thôi! Cô Khâu Anh, mẹ của em ấy dẫn Uyển Nhi đến đây để làm ăn.” – Khâu Thiên Thiên nói.
“Chào em, Trần Uyển Nhi.
Anh tên là Dương Kiện.” – Người đàn ông nở nụ cười, chào hỏi với Trần Uyển Nhi.
“Chào anh.” – Trần Uyển Nhi cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại.
“Đúng rồi, còn vị này?” – Dương Kiện nhìn về phía Lâm Mộc.
“Ôi não tôi! Em quên mất, đây