Dương Kiện quan sát Lâm Mộc: “Lỡ anh quá tay khiến cậu ấy bị thương thì làm sao, dù sao cũng là bạn trai của em họ em, như vậy rất dễ gây mất hòa khí.”
“Anh ta nói đã từng học dược một ít công phu mà, chính anh ta cũng mới xác nhận đó, nói không chừng hai người có thể trao đổi, học hỏi lẫn nhau.”
Sau khi nghe Khâu Thiên Thiên nói, trong mắt Dương Kiện lóe lên chút không vui.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Advertisement
Lời này vào tai Dương Kiện, đây chẳng phải là đang nghi ngờ khả năng võ thuật của anh ta sao? Chỉ là một tên tép riu ở xó xỉnh nào đó, cũng dám khiêu khích anh ta?
Nhưng mà ngoài mặt Dương Kiện vẫn như cũ, rất có phong độ của một người quân tử.
“Như vậy đi trong lúc đấu, tôi nhường cậu một trước và chỉ phòng thủ, cậu thấy thế nào? Không cậu lại bảo Dương Kiện tôi khi dễ người nhà!” – Dượng Kiện nói.
“Được, anh yên tâm, tôi sẽ hạ thủ lưu tình.” – Lâm Mộc mỉm cười nói.
Sau khi Lâm Mộc dứt lời, Dương Kiện rất khó chịu, anh ta quyết định lát nữa vào trận đấu nhất định sẽ ra tay mạnh một chút cho Lâm Mộc biết thế nào là lễ độ!
Dù sao bề ngoài anh ta chỉ đứng một chỗ phòng thủ, cho dù Lâm Mộc bị anh ta chơi chiêu làm bị thường thì cũng không ai có thể bắt bẻ anh ta!
“Đi thôi, ở chỗ đó kìa!” – Dương Kiện chạy thẳng về phía trước.
“Lâm Mộc!”
Trần Uyển Nhi nở nụ cười, len lén giơ tay cổ vũ Lâm Mộc.
Khâu Thiên Thiên luôn vô tình hay cố ý chê bai Lâm Mộc, khiến Trần Uyển Nhi rất không thoải mái, cô rất kỳ vọng Lâm Mộc