*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lâm Mộc, tôi tán gẫu với bạn tôi, không phải việc của cậu!” Cao Thạch chế nhạo.
Lâm Mộc híp hai mắt lại: "Anh bàn tán về tôi, sao lại không liên quan tới tôi? Giới tu luyện nói về thực lực, coi trọng kẻ mạnh, không chỉ là về trình độ!"
"Còn Cao Thạch anh, là người bại dưới tay tôi, anh có thể được một suất, mà Lâm Mộc tôi có thể đánh chết anh sao lại không có tư cách có một suất chứ?"
Advertisement
Sắc mặt Cao Thạch đột nhiên thay đổi, Lâm Mộc nhắc tới thất bại của anh, giống như chọc vào chỗ đau của anh ta vậy.
Cao Thạch bước tới, cao giọng quát lớn: "Lâm Mộc, cậu kiêu ngạo gì chứ? Bây giờ cậu không có tư cách mắng tôi! Nếu chúng ta đấu lại, nhất định cậu sẽ là người bại!"
Ngay khi Cao Thạch nói xong, hơi thở cũng đã nói lên được cảnh giới của anh ta.
Linh Phách Cảnh đỉnh phong!
"Anh đã bước vào Linh Phách Cảnh đỉnh phong rồi sao? Chẳng trách anh lại dám nói năng như vậy." Lâm Mộc liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm Cao Thạch.
Cao Thạch đã ở Linh Phách Cảnh nhiều năm, thu hoạch của cuộc chiến thu dọn để săn dị nhân trước đó, anh ta có cả phần thưởng cho vị trí thứ ba trong vòng loại, đó là Liên Minh tệ để tích lũy.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi nó có thể đủ để đổi lấy Huyết Tinh để bước vào Linh Phách Cảnh đỉnh phong.
Nếu Lâm Mộc không bị đổi lấy Bồi Nguyên Đan, bây giờ anh cũng đã bước đến được Linh Phách Cảnh đỉnh phong.
Lâm Mộc thờ ơ nói: "Cho dù anh đã bước vào Linh
Phách Cảnh đỉnh phong rồi khiêu chiến với tôi, anh vẫn sẽ không thu được lợi ích gì đâu."
Anh ta là một gã vừa mới bước vào Linh Phách Cảnh đỉnh phong, cho dù có đánh nhau, Lâm Mộc cũng không thấy quá đáng ngại.
"Đúng đó, chúng ta thử xem!"
Cao Thạch xắn tay áo giống như sắp động thủ.
Lúc trước Cao Thạch thua Lâm Mộc khiến anh ta vô cùng bực bội, hiện tại đã đột phá Cảnh Giới, anh ta vẫn không biết xấu hổ mong sẽ đánh bại được Lâm Mộc!
Đội trưởng Liễu Vô Song nhíu mày, lập tức mắng: "Đừng cãi nữa, hôm nay chúng ta tới đây để thăm dò phế tích, không phải cho các người khiêu chiến!"
“Liễu Ca, anh nói đúng.” Cao Thạch xoay người cười cười, sau đó lui về phía sau.
Từ khi Sài Thiệu bước vào Kết Đan Cảnh, Liễu Vô Song cũng đã trực tiếp thăng lên hàng đầu Chiến Thần, uy danh không nhỏ.
Liễu Vô Song nhìn Sở Nguyên, răn đe anh: "Lâm Mộc, dù sao cậu cũng chỉ mới gia nhập Liên Minh được mấy tháng, là người mới tới thì ít nhất cũng nên đối đãi với người cũ cho đúng mực, đừng có cao ngạo quá. "
Lâm Mộc bình tĩnh nói: “Đội trưởng Liễu, lẽ nào tôi nên ngoan ngoãn để thành viên cũ của liên minh bắt nạt hả? Nếu phản bác lại lời dị nghị của kẻ khác cũng bị tính là ngông cuồng thì cứ coi như tôi ngông cuồng đi.”