Có ánh sáng rọi vào mắt, Đồ Nam khẽ cựa mình, rồi tỉnh dậy.
Khoảnh khắc tỉnh lại, cô đã ý thức được ngay, rằng mình đang không ở nhà. Cô mở mắt, lập tức nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh.
Thạch Thanh Lâm vẫn đang ngủ.
Vốn dĩ cô nằm gối lên vai anh, nhưng đã lăn ra từ lâu rồi, đổi thành nằm trên một cái gối khác, một tay đặt trên ngực anh, dưới lòng bàn tay là nhịp tim đều đều của anh.
Người đàn ông đang say giấc, tiếng hít thở vừa đều vừa nhẹ.
Ở khoảng cách gần thế này, Đồ Nam thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng cọng lông mi đang rủ xuống của anh. Khi ngủ, dáng vẻ anh hoàn toàn khác, không chút phòng bị, chỉ ngắm thôi cũng thấy xao xuyến vô cớ. Cô nhìn lên sống mũi thẳng tắp của anh, nhìn lọn tóc rủ xuống trán anh, cuối cùng càng nhìn càng cảm thấy anh quá đẹp trai.
Đồ Nam gác một tay lên trán, che khuất tầm nhìn, cũng chẳng phải lần đầu biết diện mạo của anh xuất chúng, mà sao mới sáng sớm đã phạm tội háo sắc thế này.
Lặng lẽ bỏ tay xuống, lại liếc nhìn anh, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, vội duỗi tay tìm điện thoại. Mò mẫm một lúc dưới gối mới thấy, chỉnh chế độ im lặng, bật máy ảnh, chụp lại một tấm hình gương mặt anh.
Nhìn một lúc, vẫn không đủ, cô nhổm nửa người dậy, đổi góc độ, chụp thêm mấy tấm nữa.
Cất điện thoại vào túi quần, cô chống tay xuống giường, sợ làm anh tỉnh, cô chầm chậm lê tới cuối giường rồi mới đi xuống, nhón chân bước ra khỏi phòng.
Ra tới phòng khách, cô lại lấy điện thoại ra xem mấy tấm hình trong album ảnh.
Từng tấm từng tấm, ngón tay cô chạm lên đôi mắt, sống mũi, bờ môi của người đàn ông trong ảnh, chậm rãi xem hết một lượt, khẽ miệng cô khẽ cong lên, rồi cô chọn một tấm, sau đó mở Wechat.
Cô muốn thay ảnh đại diện, nhưng vừa nghĩ, sao có thể đổi thế được, tấm hình chụp lúc anh đang ngủ lại được đặt làm ảnh đại diện của cô, sẽ khiến người khác nghĩ ngợi miên man, rằng rõ là cô không biết ngượng.
Nhất định là ngái ngủ đến mức hồ đồ rồi. Cũng may, cô mím môi, cũng may là phản ứng kịp thời.
***
Thạch Thanh Lâm dậy muộn hơn Đồ Nam hai tiếng. Đương nhiên là vì đêm qua thức khuya để làm việc.
Anh không có thói quen ngủ nướng, đã tỉnh là tỉnh hẳn luôn. Mở mắt, phát hiện Đồ Nam không còn ở bên cạnh, bả vai lại hơi ê ẩm, anh ngồi dậy, dùng tay bóp mấy cái mới nhớ ra chỗ này bị Đồ Nam gối lên gần như suốt đêm.
Anh xuống giường, mở cửa đi ra, đưa mắt tìm Đồ Nam, cách một gian phòng khách, anh nhìn thấy cô đang đứng trong gian bếp kiểu mở.
Tiếng mở cửa đánh động, cô quay đầu lại nhìn, “Anh dậy rồi à?”, cô chỉ vào tủ lạnh, “Vốn dĩ định làm bữa sáng, nhưng trong này chỉ toàn đồ ăn sẵn thôi.”
Ở nhà anh, đến gạo còn không có, trong tủ lạnh chỉ có bột yến mạch và sữa, có một ít bánh mì lát, toàn thứ lấy ra là ăn được luôn.
Thạch Thanh Lâm cũng không muốn để cô bận rộn, anh lê dép đi tới, cầm cốc nước lạnh trên kệ bếp uống một ngụm cho nhuận họng, “Đừng làm gì cả, đợi anh chút, mình ra ngoài ăn.”
Đâu thể để cô cùng anh ăn một bữa sáng toàn đồ tiện lợi được.
Anh lập tức vào nhà tắm, sợ Đồ Nam phải đợi lâu, anh nhanh chóng cạo râu, rửa mặt, rồi vào phòng thay quần áo.
Lúc anh trở ra, Đồ Nam đã cầm áo khoác đợi anh trước cửa rồi.
Giờ phút này, anh mới nhận ra thời gian của một đêm quá ngắn, trôi qua chóng vánh, cô lại phải bước ra khỏi cánh cửa này rồi.
Đồ Nam nhìn anh đi tới, một tay đã cầm vào tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân của anh nữa.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy anh đứng cạnh tủ đựng đồ, trong tay cầm một chùm chìa khóa, im lặng gỡ chìa.
Cằm của anh đã được cạo nhẵn nhụi, tóc trước trán cũng được đã vuốt gọn lên, trên người mặc một chiếc áo khoác jean, bên trong là áo thun trắng, bên dưới là quần jean. Rũ bỏ bộ âu phục mọi ngày vẫn mặc đi làm, bỗng nhiên trông anh lại có cảm giác gần gũi hơn hẳn.
Cô thầm nghĩ, người này mặc gì cũng đẹp là sao…
Trong lúc cô thoáng thất thần, chiếc chìa trong tay anh đã được gỡ xong, anh cầm chìa đi tới.
Đồ Nam quay đầu, tay vặn một cái, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, nhưng anh bỗng duỗi tay ra, đóng sầm cánh cửa lại.
“Đợi chút.”, anh chống tay lên cửa, vây kín cô lại.
Đồ Nam dựa lưng vào cánh cửa, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu, nhìn xoáy vào mắt cô, “Hôm nay là một ngày mới rồi.”
Hôm qua đã hứa là không chạm vào em, nhưng hôm nay, lại là một ngày mới rồi.
Đồ Nam hiểu ra ngay lập tức, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Chóp mũi Thạch Thanh Lâm hạ thấp xuống, đảo qua lại, vờn quanh chóp mũi cô, anh hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào môi cô. Tay cô bất giác quờ quạng muốn bấu lấy một thứ gì đó, chỉ là cái động chạm từ đầu mũi, mà cả người cô đã nóng lên rồi.
Cô cố tập trung nhìn vào môi anh, tưởng tượng đôi môi ấy có thể áp tới bất cứ lúc nào, nhưng chỉ vừa kịp nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, ngay sau đó, khóe môi cô bỗng nóng rực, bị hôn lên rồi.
Nụ hôn của anh chỉ đặt trên khóe môi cô chứ không trực tiếp hôn lên môi, nhưng lại lướt qua viền môi, cái kiểu trêu chọc nửa vời này càng khiến đầu óc cô rối loạn hơn, hít vào nặng nề, thở ra khó nhọc, hơi thở của anh chờn vờn quẩn quanh, quyện vào làm một với hơi thở của cô. Trước mắt là gương mặt của anh, đại não cô cũng như bị xâm chiếm, rối tinh thành một mớ hỗn độn. Sau cùng, cô cảm nhận thấy có đầu lưỡi khẽ li3m qua khóe môi mình, trong tích tắc, tim đập liên tục không còn theo quy luật nữa.
Rốt cuộc thì đôi môi anh cũng dời đi, chuyển sang hai má, ý thức của cô mới quay trở về.
Anh đưa một ta ra đỡ gáy cô, hôn lên má cô, mơn man qua tai cô, hơi thở thoáng dồn dập, “Lần sau bất kể thế nào, anh cũng không bỏ qua chỗ này đâu.”, anh miết ngón tay cái lên môi cô.
Đồ Nam khẽ thở gấp, không nói ra được thành lời, trong lòng chộn rộn, sao lại có một người đàn ông như anh cơ chứ, vào lúc này rồi mà vẫn còn quan tâm đ ến cô.
Cô rất muốn chạm vào anh, nhưng lại phát hiện ra hai tay vẫn luôn nắm chặt lấy áo khoác của mình, đến mức gần mất cảm giác rồi.
“Thật sự không muốn để em đi sớm thế này đâu.”, anh cầm lấy một tay của cô, nắm gọn trong lòng bàn tay, “Về sau em đến đây lúc nào cũng được.”
Nói xong, tự anh bật cười, trong lòng thầm tự khen lời mình nói rất khá, đàn ông quả thật là loài sinh vật được voi đòi tiên, mong cô đến, chính là mong cô ở lại.
Cuối cùng anh cũng chịu buông tay, đứng thẳng dậy.
Đồ Nam hơi tránh đi, nhìn anh mở cửa, rồi cùng theo anh ra ngoài. Bàn tay nắm lại một lát thì mở ra, là chiếc chìa khóa ban nãy anh nhét vào lòng bàn tay cô.
Lúc trước thấy anh đứng lại đằng đó một lúc, thì ra là hí hoáy tháo một chìa trong chùm chìa khóa nhà ra để đưa cho cô.
Cô nắm chặt lấy, cất vào túi áo, như thể không yên tâm, lại dùng tay đè nó lại.
***
Bữa sáng được giải quyết ở ngay gần đó, Đồ Nam dậy sớm, Thạch Thanh Lâm sợ cô đói nên không đi quá xa.
Ăn xong thì rời khỏi quán, anh rút từ trong túi áo ra hai tấm vé, đưa cho Đồ Nam, “Đi cùng nhau đi.”
Đồ Nam nhận lấy, phát hiện ra là vé vào triển lãm tranh.
“Sao lại mua cái này?”, bản thân cô là người vẽ tranh mà còn chẳng để ý xem dạo gần đây có triển lãm gì, anh bận rộn như vậy mà vẫn biết được.
“Không nghĩ ra em còn có sở thích gì, nên chỉ đành dẫn em đến chỗ này thôi,”, anh nói nửa đùa nửa thật.
“Nhưng anh không thích cái này lắm mà.”, cô nhớ hồi trước anh đến dự triển lãm do bố cô tổ chức là vì bích họa, nhưng đó là công việc, còn bản thân anh chắc chắn chẳng hứng thú gì.
Thạch Thanh Lâm gật đầu, “Anh không có hứng thú với tranh, có hứng thú với người thôi là được rồi.”
Không có gì cũng thích trêu chọc cô.
Đồ Nam cố ý cúi đầu không nhìn anh, nhưng lại không nhịn được mà phải phì cười, mái tóc xõa bên vai rủ cả xuống, cô liền đưa tay vén qua tai.
Thạch Thanh Lâm bắt gặp được hành động nhỏ lơ đễnh này của cô, cô đứng giữa chùm nắng cuối thu, trên con đường người xe tấp nập, sau lưng là gốc ngô đồng cổ thụ, bên cạnh là cái thùng rác xanh biếc, cảnh tượng hết sức bình thường, nhưng vì có cô nên in đậm dấu trong mắt anh.
Anh