Đồ Nam xem lại nội dung cuộc hội thoại của họ trong điện thoại, thì mới biết rằng anh không hề nói chơi.
Đồ Nam: Gặp ở đâu?
XY: Đến chỗ anh đi.
Đồ Nam: Tiếc quá, tôi không phải Đồ Nam, cũng sẽ không đến chỗ cậu.
Đồ Nam: Nếu muốn gặp, thì tìm một chỗ khác.
XY: Được.
Chữ “Được” này, cách câu “Tôi không phải Đồ Nam” những gần một phút, cô không hiểu tại sao Tiêu Quân lại nhận lời.
Phía dưới là phần họ hẹn nơi gặp mặt, sau đó không còn gì nữa.
Cô ngước mắt, nhìn Thạch Thanh Lâm khép vạt áo khoác lại, kéo cao cổ áo, rồi giơ cổ tay trái lên xem đồng hồ, trông có vẻ như thật sự định đến chỗ hẹn.
“Anh định đi gặp anh ta thật à?”, cô nhíu mày, “Em với anh ta không còn gì từ lâu rồi.”
Thạch Thanh Lâm nhìn cô, bởi đối diện với hướng ánh mặt trời, hai mắt anh hơi nheo lại, nhưng ánh mắt thì rất nghiêm túc, “Anh biết, gặp cậu ta không phải là vì không tin em, mà vì có một số chuyện, chỉ có thể nói giữa đàn ông với nhau.”
Đồ Nam mím môi, đầu mày giãn ra.
“Triển lãm sắp bắt đầu rồi.”, anh nghiêng đầu về phía cửa khu triển lãm, “Em vào xem trước đi, lát nữa anh đến đón em.”
Đồ Nam nhìn về phía cửa vào, hàng người đã nhích lên được một đoạn dài, sắp đến lượt cô. Cô tiến lên vài bước, lại quay đầu, anh đang đứng ở phía sau nhìn theo cô, chợt anh cười, “Sao thế, mới có một lúc thôi mà đã bịn rịn rồi à?”
Cô lại bị chọc ghẹo, quay phắt đầu lại, bước nhanh tới cửa chờ đến lượt soát vé.
Không ngoảnh đầu lại nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được, cô biết anh vẫn nhìn theo cho đến khi cô vào cửa.
Vào tới nơi, Đồ Nam mới biết triển lãm lần này trưng bày toàn các tác phẩm tranh truyền thống. Đúng là Thạch Thanh Lâm quá dụng tâm rồi, biết bích họa cô chép cũng thuộc dòng tranh truyền thống, nên đã đặc biệt chọn triển lãm này để dẫn cô đi xem.
Cô lấy một tập giới thiệu ở cửa khu triển lãm, muốn nghiêm túc đọc chỉ dẫn đi xem các tác phẩm tranh, nhưng giở hết cả tập rồi mà lại chẳng nhớ được gì.
Làm gì còn tâm trạng xem tranh nữa, chỉ mải nghĩ xem cuộc gặp của hai người kia sẽ thế nào. Cho dù anh tin cô, nhưng cô vẫn hơi lo liệu Tiêu Quân có nói gì khiến anh để bụng hay không.
Lúc này lại đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, hối hận vì sao hồi đó lại hẹn hò với Tiêu Quân. Nếu con người có thể biết trước những gì sẽ xảy ra thì tốt rồi, nếu biết trước sau này sẽ gặp anh, sẽ thích anh, thì nhất định sẽ không dây dưa với bất cứ ai, mà giờ cũng sẽ chẳng có tình huống này.
Cô nhìn về phía cửa, đoán chừng Thạch Thanh Lâm đã rời đi rồi, nên đành thu tầm mắt lại, tiếp tục giở tập giới thiệu.
Thôi, cứ xem triển lãm trước đã. Bất kể thế nào, thì cô cũng tin anh.
***
Thạch Thanh Lâm đi từ cửa khu triển lãm ra tới cửa bảo tàng, dòng người ra ra vào vào rất đông, anh luồn lách đi về phía trước, bên kia đường có một công viên nhỏ, các cụ đi tập thể dục buổi sáng đã về hết rồi, lúc này chẳng còn mấy người đi lại, xung quanh vắng vẻ, yên tĩnh. Đi qua công viên là lại tới một khu rất náo nhiệt, trên đường dựng một dãy đầy biển hiệu, trong đó có một cái nhô ra hẳn ở vị trí cao nhất, ở tầng hai có một trung tâm giải trí, anh đi lên trên theo chỉ dẫn.
Chỗ Tiêu Quân chọn, có thể nhìn ra được, không phải là anh ta không biết chút gì về anh cả.
Cho dù là nơi nào đi nữa thì cũng tốt hơn là đến chỗ anh ta. Lúc trước, khi đọc được tin nhắn của anh ta, suýt chút nữa Thạch Thanh Lâm đã bật cười, đúng là quá đề cao bản thân rồi, vậy mà lại dám bảo Đồ Nam đến chỗ anh ta.
Nhất thời lại càng muốn gặp gã họ Tiêu này hơn. Anh tin Đồ Nam, nhưng không tin tên Tiêu Quân này, đây là trực giác của đàn ông.
Vì là cuối tuần, nên bên trong trung tâm giải trí có rất nhiều thanh thiếu niên đến chơi, cực kỳ ồn ào.
Thạch Thanh Lâm đi ngang qua một đám con trai đang chơi game bóng rổ, ngồi xuống một ghế trong khu game bắn súng, bắt chéo chân, ung dung chờ.
Lần cuối cùng đến nơi kiểu như thế này là từ hồi cấp Hai, lên cấp Ba thì đi Mỹ, không còn tới những khu vui chơi nữa. Trong kí ức, hồi ấy vẫn chưa có nhiều trò cho lắm, trong mắt mọi người, khi nhắc đến game, cái đầu tiên họ nghĩ tới là những game chơi bằng máy như thế này, nhưng không lâu sau đó thì chuyển sang thời đại của game điện tử trên internet.
Trong lúc nhớ lại những chuyện ấy, thì thời gian cũng dần trôi đi.
Nhanh hơn anh tưởng tượng, có lẽ chỉ phải chờ không tới hai mươi phút, người kia đã đến rồi.
Thạch Thanh Lâm đã từng nhìn thấy anh ta, nên vẫn có ấn tượng, chỉ vừa xuất hiện trong tầm mắt là anh đã nhận ra được rồi.
Tiêu Quân đi thẳng tới, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đến trước mặt anh thì dừng lại.
“Chào anh.”, anh ta lên tiếng chào hỏi trước, giọng điệu nghe rất khách sáo.
Thạch Thanh Lâm nhìn chiếc áo vest trên người anh ta, dáng vẻ rất trịnh trọng, tạo cho người ta cảm giác như anh ta phải chuẩn bị kĩ càng trước khi đến, còn anh thì ngược lại, hôm nay mang trạng thái thả lỏng nhất, anh nhếch môi, khẽ gật đầu, “Thạch Thanh Lâm.”
“Tiêu Quân.”, anh ta ngồi xuống ghế bên cạnh, trong tay cầm mấy đồng xèng để chơi game, “Chơi trước một ván chứ?”
“Tùy thôi.”, Thạch Thanh Lâm nhận lấy một đồng, nhét vào khe nhận xèng.
Cuộc gặp gỡ của hai người được bắt đầu bằng một ván game. Đã lâu rồi không chơi kiểu game như thế này, Thạch Thanh Lâm hơi ngượng tay, nhưng hình như không bị ảnh hưởng nhiều, khẩu súng trong tay không bắn trượt phát nào. Anh tập trung nhìn vào màn hình, ngón tay bấm một cái, b ắn ra viên đạn cuối cùng, rồi ngồi thẳng dậy, kết thúc trò chơi.
Ngồi bên cạnh, Tiêu Quân đã bị thua phải dừng trò chơi từ trước rồi.
“Một ván nữa.”
“Không cần.”, Thạch Thanh Lâm đan hai tay vào nhau, các ngón tay gõ nhè nhẹ, “Đây không phải thế mạnh của cậu, cậu không thắng được đâu.”
Tiêu Quân nhìn anh, đống xèng vừa mới đổi còn chưa kịp lấy ra thì đã bị câu nói của anh đả kích, nhưng vẫn không cam lòng, “Một trò chơi mà thôi.”
“Không sai, một trò chơi mà thôi.”, Thạch Thanh Lâm cười.
Giọng điệu và nụ cười đó, khiến Tiêu Quân cảm thấy dường như anh đang muốn nói: Một trò chơi mà thôi, cậu vẫn không thắng được.
Mẹ kiếp, quá là ngạo mạn.
Đúng là Tiêu Quân không thắng nổi, chọn chỗ này để gặp mặt, cũng vì muốn xem xem đối phương có phải là người mà mình đoán, là ông chủ công ty game đang theo đuổi Đồ Nam hay không.
Gặp rồi, lại có thể dựa vào ảnh đại diện của Đồ Nam mà nhận ra được.
Lâu quá rồi, anh ta không thấy Đồ Nam thay ảnh đại diện, vậy mà lần này lại thay bằng tranh vẽ một người đàn ông, mở ra xem kĩ là sẽ biết do chính tay cô vẽ. Trong ấn tượng, ngoài bích họa ra, Đồ Nam gần như không vẽ người, chí ít là Tiêu Quân chưa từng thấy bao giờ.
Một người đàn ông đang ngủ…
“Anh với Đồ Nam, có quan hệ gì?”, lúc hỏi ra câu này, anh ta mới phát hiện ra giọng điệu không đúng cho lắm.
“Cậu nghĩ sao?”, Thạch Thanh Lâm hỏi: “Là quan hệ thế nào mà lại dùng được điện thoại của đối phương, không phải cậu là người hiểu rõ nhất à?”
Hồi trước điện thoại của anh ta cũng bị Hình Giai dùng để gửi tin nhắn đấy thôi?
Tiêu Quân nhìn anh, câu hỏi vặn lại này khiến sắc mặt anh ta trông tệ hẳn, “Vậy được, tôi hiểu rồi.”
Thạch Thanh Lâm buông hai tay ra, đặt trên tay vịn ghế, cả người ngả ra phía sau.
Anh tự cảm thấy thái độ của mình không thật sự tốt, nhưng cũng coi như đã đủ khách sáo rồi. Trên thực tế, anh còn xem