Nửa năm sau…
New York, Mỹ.
Một gian phòng làm việc, hai bên đều là giá sách, vốn dĩ chất đầy sách tiếng Anh, nhưng giờ lại được dọn bỏ hết, rồi xếp dụng cụ vẽ vào. Cạnh giá sách đặt mấy cây đèn trắng, đối diện là một cái bàn dài vài mét, ngồi hai bên bàn là các thành viên của tổ sao chép, mọi người chia việc ra làm, tất cả đang tập trung chép một bức bích họa cổ đại.
Trong quá trình, một tổ viên dừng bút lại, nhìn về phía đối diện rồi hỏi: “Đồ Nam, tôi nhớ là chiều nay đến phiên cô nghỉ mà, sao cô vẫn chưa về nghỉ đi?”
Đồ Nam ngẩng đầu, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ trưa rồi, lúc này cô mới nhớ ra, “Ừm, suýt nữa tôi quên mất.”, nói xong lại cúi đầu, cẩn thận cầm bút, đi nốt nét màu cuối cùng, cô mới ngồi thẳng dậy, bắt đầu thu dọn dụng cụ.
Họ đang sao chép một bức bích họa lưu lạc từ trong nước ra nước ngoài vào thời kỳ kháng chiến, qua nhiều lần trao tay, được cất giữ trong Viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan của Mỹ. Người Mỹ không thể trả lại nguyên mẫu, những người làm công tác văn hóa trong nước và những học giả người Hoa phải nhiều lần ra mặt, tốn rất nhiều tài lực mới thông qua được bước cuối cùng, nhưng cũng chỉ có thể thương thảo để người Mỹ đồng ý cho họ qua sao chép, bảo tồn một phần ở trong nước, đỡ cho người trong nước muốn xem bích họa của đất nước mình mà còn phải sang nước khác. Đây cũng là một trong số những ý nghĩa để tồn tại nghề sao chép.
Đại đa số người trong tổ lần đầu tiên ra nước ngoài, lúc mới đến còn cực kỳ hưng phấn, nhưng sau bao ngày miệt mài chép tranh thì chỉ còn những lời oán thán dành cho đế quốc Mỹ.
Đây là chuyến công tác đột xuất, vốn dĩ Từ Hoài sẽ đích thân dẫn tổ đi, nhưng suy cho cùng thì tuổi tác cũng đã cao, không bôn ba nổi nữa, cuối cùng phải giao nhiệm vụ cho Đồ Nam, để cô và Tiêu Quân cùng dẫn đội đi.
Trước khi xuất phát, Từ Hoài đặc biệt dặn dò Đồ Nam: “Trọng trách lần này giao cho em, em nói gì cũng phải cân nhắc thật kĩ, làm gì cũng thế, tôi sẽ quan sát đấy.”
Đồ Nam hiểu ý ông, nhiệm vụ lần này quan trọng hơn lần trước nhiều, không chỉ bởi yêu cầu kỹ thuật cao, mà ít nhiều còn vì tinh thần dân tộc. Mặc dù cô và Tiêu Quân cùng dẫn đội, nhưng người mà Từ Hoài muốn thử thách là cô. Cũng vì thế, mà suốt bao nhiêu ngày, hôm nay cô mới nghỉ ngơi nửa buổi.
Thu dọn đồ đạc xong, cô đứng dậy, sợ làm phiền người khác nên nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi chỗ ngồi, cầm áo khoác đi ra cửa, nghĩ đến chuyện gì đó, lại rút điện thoại ra khỏi túi áo, dựa vào cửa, nhìn một vòng bên trong.
Cô từng đồng ý với Thạch Thanh Lâm cho anh xem môi trường làm việc của cô, lần này đi quá xa, sợ anh nhớ.
Điện thoại lia một vòng, từ trong ra ngoài, đúng lúc quét qua một gương mặt. Là Tiêu Quân, anh ta đứng sau cô, vừa tới để đổi ca cho cô về nghỉ. Cô không quay nữa, cúi đầu, nhấn nút gửi đi.
Tiêu Quân không cần xem cũng biết cô đang gửi Wechat cho ai, trong đầu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đối đầu với người đàn ông kia trong trung tâm game. Thật ra anh ta vốn tưởng họ sẽ không bên nhau được lâu, dù sao thì Đồ Nam cũng là người lạnh nhạt, thỉnh thoảng thậm chí còn được tính là không có tình cảm, còn người đàn ông kia thì lại ngạo nghễ, vậy nhưng hai người họ lại có vẻ rất ổn, đến tận ngày hôm nay, hai người họ vẫn rất ổn, anh ta hoàn toàn không ngờ tới.
Trong lúc xem điện thoại, Đồ Nam không hề ngẩng đầu lên, bây giờ ở Mĩ là mười hai giờ, trong nước lại là nửa đêm, nhưng Thạch Thanh Lâm vẫn hồi âm rất nhanh.
Thạch Thanh: Cái đoạn cuối cùng, hơi dư thừa đấy nhé.
Cô ngẫm nghĩ một lát thì hiểu ra, anh đang chỉ sự xuất hiện bất thình lình của Tiêu Quân, qua miệng anh lại thành “cái đoạn”.
Đồ Nam: Anh ghen à?
Thạch Thanh: Anh độ lượng lắm rồi đấy.
Thạch Thanh: Bạn gái làm việc chung với bạn trai cũ, còn hàng chính hãng anh đây lại chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đồ Nam thầm nghĩ, đúng là đồ ghen tuông, lúc đi còn nói rất hay ho, kết quả là vừa nhìn thấy người ta thôi đã hiện nguyên hình rồi.
“Chiều nay em chỉ nghỉ ngơi thôi à, hay là còn có việc khác?”, đột nhiên Tiêu Quân lên tiếng hỏi cô, làm như không thấy cô đang nhoẻn miệng cười, cũng sợ làm ảnh hưởng đến các tổ viên khác, anh ta nói bằng âm giọng rất thấp.
Đồ Nam vẫn cầm điện thoại, lãnh đạm đáp: “Có hẹn với người ta.”
“Ở đâu thế?”, anh ta hỏi, hình như chưa từng nghe nói cô có bạn bè ở Mĩ, nên lại bảo: “Ở đây không phải trong nước, em một mình đi ra ngoài lạ lẫm, nếu như xa thì anh có thể đưa em đi.”
Cuối cùng Đồ Nam cũng nhìn anh ta, khẽ lắc đầu, “Không cần đâu.”
Tiêu Quân cúi đầu, đưa tay vuốt tóc. Đồ Nam nhìn động tác này thì nghĩ ngay đến Thạch Thanh Lâm, tóc anh ngắn, tóc mái được vuốt gọn lên, trông rất chỉn chu, tóc Tiêu Quân thì dài, làm động tác này trông rất tự nhiên, nhưng cô lại nhìn ra được chút bối rối. Ngay sau đó, cô nghe thấy anh ta nói: “Lần này thầy Từ không sang, hai chúng ta dẫn đội, thế nên anh mới hỏi nhiều thêm đôi ba câu.”
Cô “ừm” một tiếng, coi như chấp nhận lý do này.
Cứ cho là Thạch Thanh Lâm không ghen, cô cũng sẽ giữ khoảng cách đúng mực, huống hồ qua Wechat anh cứ đùa bóng gió với cô là anh ghen rồi, những lúc riêng tư, có thể tránh được Tiêu Quân thì phải cố tránh.
Tiêu Quân thấy cô có vẻ sắp đi, bèn ngó vào trong phòng làm việc xem các tổ viên đang cặm cụi chép tranh, rồi đưa tay khép cửa lại, ngập ngừng ấp úng nói: “Em không cần thiết phải như vậy, anh hiểu ý em từ lâu rồi, lần gặp sự cố là anh đã hiểu rồi.”
Đồ Nam vừa bước một chân ra lại thu về, quay đầu nhìn anh ta.
Lần gặp sự cố, anh ta chắn cho cô, sau đó lúc vào bệnh viện, Đồ Nam nhắc đến việc nhận nhiệm vụ thay anh ta với Từ Hoài, lại nhanh chóng đề nghị để người khác làm cùng cô thay vì anh ta. Lúc ấy, Tiêu Quân đã hiểu ý cô, ngay cả trong tình huống ngặt nghèo đó mà cô vẫn phân chia rạch ròi với anh ta, chính là vì không cho anh ta thêm cơ hội nào nữa. Cho dù đã bảo vệ cô, nhưng vẫn không thể khiến cô mủi lòng.
Lúc người đàn ông kia buông lời tàn nhẫn bảo anh ta không còn cơ hội, phần nhiều là anh ta không cam tâm, cho đến hôm nay, lại bị mọi thứ Đồ Nam làm và mọi điều Đồ Nam nói buộc phải nhìn thẳng vào sự thật.
“Anh hiểu thì tốt.”, Đồ Nam điềm tĩnh nói: “Đây không phải là không cần, mà tôi với anh vốn là thế.”, cô vẫn giống khi trước, giọng điệu hờ hững, “Tôi đi đây, làm việc chăm chỉ, hy vọng anh mọi điều tốt đẹp.”
Dòng suy tư của Tiêu Quân bị kéo đi xa, nhớ về khoảng thời gian rất lâu về trước, Hình Giai dùng điện thoại của anh ta gửi tin nhắn cho cô, cũng nói một câu hy vọng cô mọi điều tốt đẹp, lúc này, câu nói ấy lại được cô hoàn trả lại.
Cô vẫn là Đồ Nam, nhưng đã thay đổi rồi, ít ra thì trước kia cô sẽ không nói những lời như thế này.
Có lẽ đều nhờ công của người đàn ông kia.
Tiêu Quân mở cửa đi vào, cầm dụng cụ vẽ, bắt đầu làm việc, trong đầu chợt nghĩ đến cô nàng Hình Giai, người mà đã lâu rồi không liên lạc với anh ta, nhưng giờ lại cố gắng muốn làm lành. Anh ta cảm thấy không cần thiết, có rất nhiều chuyện một khi đã qua đi rồi thì không trở lại được nữa. Anh ta với Đồ Nam cũng vậy, anh ta biết Từ Hoài đã cân nhắc về định hướng tương lai của mỗi người họ, có lẽ không lâu nữa anh ta và Đồ Nam sẽ độc lập dẫn tổ sao chép, tách ra để phát triển sự nghiệp, về cơ bản thì chẳng có nhiều cơ hội gặp gỡ. Từng cho rằng Đồ Nam chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời anh ta, giờ mới ngỡ ra, người qua đường lại chính là anh ta.
Có tổ viên nhận ra sắc mặt anh ta thì lôi anh ta ra làm trò đùa: “Sao thế anh cả A Quân, như này là đang hậm hực vì phải đổi ca với Đồ Nam à?”
“Không có gì, tập trung chép đi.”, Tiêu Quân ngồi xuống.
Mấy người nhao nhao hùa theo, sau đó lại chăm chú vào công việc. Cũng có người tò mò không biết Đồ Nam đi đâu làm gì, nhưng không ai có thể đoán ra, chỉ cười đùa vài câu rồi thôi.
***
Đồ Nam ra đến bên ngoài mà vẫn nói chuyện qua Wechat với Thạch Thanh Lâm.
Vì yêu cầu công việc, phòng làm việc được bố trí ngay tại nơi đặt bức tranh ở Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan, cô đứng từ xa, dùng điện thoại chụp mặt trước của bảo tàng, gửi cho anh xem.
Thạch Thanh: Thời tiết bên đấy có vẻ không tồi, bên anh thì đang mưa.
Anh cũng gửi sang một bức ảnh, cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của thành phố, chụp từ ban công nhà anh, trên mặt cửa kính quả nhiên có lấm tấm hạt mưa.
Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, không hề đổi sang giờ địa phương. Cô vẫn giữ thời gian giống với anh, trong nước đã là nửa đêm rồi, lúc này mới nhận ra mình đang lạm vào thời gian nghỉ ngơi của anh, nên không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Đồ Nam: Đi ngủ ngay đi.
Thạch Thanh: Tuân lệnh.
Giọng điệu này, chắc chắn là đang cười.
Sau đó, điện thoại lại có chuông báo.
Thạch Thanh: Chỗ đấy cách trường anh từng học không xa, nếu anh ở đó, chắc chắn sẽ dẫn em đi thăm.
Biết là một khi tiếp chuyện là sẽ không dừng lại được, cô trực tiếp gửi sang hai chữ: Ngủ ngon.
Anh trả lời một câu: Buổi chiều vui vẻ.
Cuối cùng cũng tạm thời dừng lại được.
Đồ Nam nhìn câu này của anh mới nhớ ra, biết mình không thể lề mề thêm được nữa, nên vội vàng đi tới chỗ hẹn.
Cô dựa theo định vị, tìm được một nhà hàng Trung Quốc, vừa vào cửa đã thấy Lê Chân Chân ngồi ở một chỗ, trên người mặc một bộ váy dài trắng.
Biết cô không quen thuộc nơi này, Lê Chân Chân chọn một nơi cách bảo tàng chỉ hai con phố, Đồ Nam có thể đi bộ tới được.
Có lẽ vì hiện giờ đã thành công gia nhập vào đoàn Broadway, nên Lê Chân Chân đeo kính râm, thấy cô vào thì mới tháo bỏ kính, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Đồ Nam mặc một chiếc quần cạp cao, phối cùng áo len dệt kim, mái tóc đã dài hơn nhiều hồi gặp nhau ở trong nước, là do thời gian trôi đi quá nhanh rồi. Chỉ có khí chất là vẫn như thế, giữa bao nhiêu người ngoại quốc, cô ấy chỉ liếc nhìn một cái là đã nhận ra rồi.
“Muốn hẹn gặp cô mà khó quá đấy.”, Lê Chân Chân than thở một câu trước.
Đồ Nam không phủ nhận. Việc tổ sao chép sang đây được đăng tin ở cả hai đầu Mỹ- Trung, dường như mọi người đều biết, cô ấy đã muốn gặp ngay từ khi tin tức được phát ra, nhưng phải sau gần nửa tháng thì mới hẹn được cho cuộc gặp gỡ này.
Lê Chân Chân lại hỏi: “Cô đã quen với nước Mĩ chưa?”
“Không cần quen.”, Đồ Nam ngồi xuống rồi trả lời, “Cũng có phải là ở luôn không về đâu.”
“À đương nhiên, lòng cô cũng có ở đây đâu.”, câu này nói ra nghe giống một lời chế giễu, nhưng trên mặt Lê Chân Chân lại hiện vẻ tươi cười. Tình yêu là mật ngọt, dù có là người lạnh nhạt, một khi bị thứ mật ngọt ấy bao vây, kể cả không đến mức ngọt ngấy thì cũng chẳng bao giờ nếm được vị đắng cay, giống như Đồ Nam trước mặt đây, cô ấy ít nhiều có thể nhận ra được. Cô ấy vừa nghịch cặp kính râm vừa nói: “Không khéo rồi, mẹ tôi mới về lại châu Âu, hiếm có dịp cô đến Mĩ mà lại không gặp được.”
Nói đến đây, bầu không khí lặng đi giây lát, dù sao thì đó cũng là mẹ Đồ Nam.
“Ừm, dù có ở đây thì tôi cũng không có thời gian rảnh để gặp.”, Đồ Nam nói. Không phải là cự tuyệt, mà là thật sự không có thời gian.
“Thật ra mẹ muốn đến gặp cô đấy, sợ làm phiền đến công việc của cô, nên bảo tôi tới xem cô thế nào, còn nói đợi mọi người chép xong bức bích họa kia, khi nào chuyển về bảo tàng trong nước, mẹ sẽ về xem.”
Thì ra đây là mục đích của cuộc gặp mặt này. “Nếu bà ấy thật lòng muốn đi, vậy thì hoan nghênh.”, Đồ Nam hiểu ra được rằng Lê Chân Chân đã biết chuyện, cũng không biết Tô Uyển nói thế nào với cô ấy, cô lại bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, tôi không có ý muốn làm chị em với cô đâu.”
Lê Chân Chân nhìn cô, sau đó dời tầm mắt đi, “Tôi cũng không có.”
Ánh mắt Đồ Nam rơi xuống cổ tay cô ấy, trên đó đeo một chuỗi vòng ngọc trai màu hồng anh đào, ở chỗ nút cài có hình một chiếc bánh kem, vừa nhìn đã biết là quà tặng sinh nhật.
Lê Chân Chân để ý thấy ánh mắt cô, bèn kéo cổ tay áo xuống một chút, “Không phải mẹ tặng.”
“Tôi cũng có nói là bà ấy tặng đâu.”, Đồ Nam cảm thấy hơi buồn cười bởi phản ứng của cô ấy, cứ cho là Tô Uyển tặng đi chăng nữa thì sao chứ, đó cũng là việc mà bà nên làm cho một thành viên trong gia đình.
Đột nhiên Lê Chân Chân nói: “Là Tiết Thành tặng.”
Vốn dĩ Đồ Nam đã dời tầm mắt đi rồi, nhưng