EDITOR : Thy
Sau một tiết học, Tiêu Duyệt Vân ủ rũ ngồi trên ghế, dáng vẻ đó làm cho các nữ sinh xung quanh muốn bộc phát ra bản năng của người mẹ, mọi ánh mắt đều dồn dập đổ về đây, nghĩ rằng khẳng định rằng soái ca bị bắt nạt rồi.
" Tiếng Anh của cậu vẫn là bắt đầu từ học thuộc từ đơn trước đi. " Trâu Văn Đào một mặt ghét bỏ nói. Hắn thật sự chưa từng gặp ai cùng tuổi có trình độ tiếng Anh càng nát bét hơn người này, nát tới độ khiến hắn gần như hoài nghi về nhân sinh luôn.
Vô cùng may mắn là thầy không gọi cậu ta đứng lên trả lời câu hỏi.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, xốc lại tinh thần, lại lần nữa trịnh trọng nói cảm ơn : " Bạn học Trâu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Xin hỏi.....sau này mình có thắc mắc gì còn có thể hướng cậu thỉnh giáo không ? " Nửa câu sau nói ra miệng khiến y có chút gượng gạo.
Nghĩ tới trước kia ở Đại Chu, y cũng được xem là một tài tử, phu tử thường khen y tài trí mẫn tiệp. Bây giờ thì hay rồi, bài học và bài tập lại trở thành thứ kéo chân sau, tư vị này thật sự làm cho người ta rất khó chịu.
Haizzz, biết xấu hổ thì sau đó mới dũng cảm được.
Trâu Văn Đào hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cậu ta bị mình im lặng đả kích một trận mà vẫn còn có thể khiêm tốn hạ mình xin chỉ bảo, nên nói cậu ta quá rộng lượng hay là quá đơn thuần đây ?
Bất quá cái cảm giác dường như được thu nhận một tiểu đệ này phải nói là rất sảng khoái, đặc biệt đối phương còn là Tiêu Duyệt Vân nữa, hehe.
Nhưng đối phương cũng không thể nói cái gì thì chính là cái đó được, dáng vẻ kiêu ngạo của sư phụ vẫn là phải có.
" Được thôi, có vấn đề gì cậu có thể hỏi mình, " nếu rảnh " thì mình sẽ chỉ cậu. " Trâu Văn Đào nhấn mạnh hai chữ " nếu rảnh ".
" Tất nhiên, nên là như vậy. " Biểu tình của Tiêu Duyệt Vân không đổi, gật đầu biệt thị sự tán đồng, một bộ dáng vẻ đương nhiên.
Một quyền đánh vào bông, Trâu Văn Đào có một chút buồn bực.
" Uỷ viên học tập, đối xử với bạn mới phải hữu hảo. " Bạn nữ lớp trưởng Đào Tố Đan vừa lúc đi ngang qua nghe thấy, lời lẽ nghiêm khắc đưa ra lời phê bình, sau đó quay sang một hướng khác thân thiện nói : " Bạn học Tiêu Duyệt Vân, cậu có thắc mắc về bài học trên trường cũng có thể tới hỏi mình hoặc các bạn đại diện các môn khác, mình là lớp trưởng mới bổ nhiệm Đào Tố Đan. "
EDITOR : Thyyyyyyy
Thành tích của Đào Tố Đan đứng đầu trong danh sách, năm một cao trung chính là một phần tử sôi nổi trong lớp của thầy Lưu, là kiểu đại tỷ có khí chất, tính tình nhiệt tình giàu lòng chính nghĩa, trực tiếp được thầy Lưu bổ nhiệm làm lớp trưởng, xem như là chi trưởng của lớp hai ban xã hội.
Nhưng thầy Lưu nói ban cán bộ trước mắt đều là bổ nhiệm tạm thời, cảm thấy không thoả đáng thì sau một tháng có thể mở cuộc họp bầu lại lần nữa.
Trâu Văn Đào bĩu môi, không tính toán với nữ sinh.
Bằng điều kiện của hắn ta, hấu hết các nữ sinh mà hắn đã gặp qua từ nhỏ đến lớn đều đối với hắn rất có hảo cảm, thư tình cũng nhận được N bức rồi, đặc biệt là sau khi vào cao trung. Mặc dù có Phó Nhã Khiêm phân tán đi bớt sự " sủng ái " của hắn, nhưng các thiếu nữ bước vào tuổi dậy thì đều nhiệt tình gấp bội, có lúc hắn cũng có chút ăn không tiêu——— đương nhiên, cũng không phải nữ sinh nào cũng một bộ muốn ăn hắn ta, ít nhất thì cái bạn lớp trưởng mới này chính là một ánh mắt cũng không thèm nhìn mình nữa.
Đào Tố Đan tới là để thông báo với bọn họ chiều nay sau khi tan học sẽ có một cuộc họp của ban cán bộ, dặn dò bọn họ nhớ phải ở lại lâu một chút, sau đó sảng khoái không một chút lưu luyến đi tới chỗ một ban cán bộ khác.
Dáng vẻ tiêu sai đó khiến cho những nữ sinh xung quanh rất ngưỡng mộ.
" Chậc, làm ban cán bộ thật phiền phức." Trâu Văn Đào làu bàu.
Tiêu Duyệt Vân - người chưa từng tham gia qua buổi họp ban cán bộ nào có chút kích động, hưng phấn hỏi : " Làm ban cán bộ không tốt sao ? "
" Tất nhiên không tốt ! " Trâu Văn Đào nhìn y bằng ánh mắt không có hảo khí, nói : " Việc lớn việc nhỏ gì cũng phải xung phong đầu tiên, lấy thân mình làm gương, nhẫn nhục chịu khó, phải đỡ bạn học gặp khó khăn không cần hồi báo, vì xây dựng một tập thể lớp học tiên tiến mà phải xuất mưu hoạch sách, góp một phần công sức của mình. "
Uỷ viên học tập, nói trắng ra không phải chỉ là một uỷ viên giải đáp các câu hỏi thôi sao ? Tuy rằng từ nhỏ đến giờ không ít lần làm qua việc này, nhưng Trâu Văn Đào của cao trung năm hai vẫn cảm thấy thật ngu ngốc khi đeo lên cái mũ ban cán bộ này.
Tiêu Duyệt Vân nghe thấy, rơi vào trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai nặng hơn rất nhiều, bên tai truyền tới giọng của Trâu Văn Đào : " Thành tích Ngữ Văn của cậu rất tốt hả ? Tại sao lão Lưu lại chọn cậu làm đại biểu môn này vậy ? "
EDITOR : Thy
Tiêu Duyệt Vân không khỏi trợn mắt lên nhìn hắn, nói : " Mình cũng không biết trình độ môn Ngữ Văn của bản thân rốt cuộc như thế nào nữa. " Y tạm dừng, nghĩ tới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn trong môn Tiếng Anh, vẫn là nhịn không được khuyên hắn : " Sau này cậu đừng gọi thầy Lưu là " lão Lưu " nữa, như vậy không tôn trọng thầy ấy chút nào hết. "
Trâu Văn Đào : " ......Chết tiệt !" Rõ ràng mọi người đều gọi như vậy ! Lãi Lưu cũng không để bụng ! Chỉ có cái gối thêu hoa này bày đặt quản rộng !
Trâu Văn Đào khó chịu suốt cả một tiết học.
Chẳng qua tiết cuối cùng buổi trưa là Lịch sử, Tiêu Duyệt Vân chuyên tâm nghe giảng, hoàn toàn không thèm chú ý đến hắn ta.
**
Buổi trưa, tiếng người ồn ào khắp nhà ăn của trường cao trung.
Trâu Văn Đào và vài người bạn tốt của hắn cùng nhau ăn cơm, vài người bạn chơi chung hồi trung học vào đầu năm nhất cao trung đã bị tách ra các lớp khác, thật đáng tiếc, cũng may vẫn còn học chung một trường.
Vào lúc này, chủ đề của bọn họ đang xoay xoay quanh người bạn cùng bàn mới của hắn.
" Cậu không biết rồi, lúc cậu ta đi ngang qua lớp mình, các nữ sinh đều là bộ dạng hưng phấn. Đoán chừng chỉ cần tạm dừng một lúc thời gian ăn trưa thôi thì ngay cả bảng xếp hạng giáo thảo đều phải đổi mới rồi. Cậu xem, tân sinh cũng nhập học rồi, không biết cậu có đối thủ cạnh tranh hay không nữa. " Âu Tường hất hất cằm về phía một cái bàn khác, bên đó có một nhóm tân nam sinh đang ngồi.
Âu Tường hiện tại đang học lớp tám cao nhị, cùng với đối thủ một mất một còn ngày xưa của Trâu Văn Đào - Phó Nhã Khiêm chung lớp, chẳng qua mối quan hệ cùng với người trước càng gần gũi hơn.
Ngoài ra còn có một nam sinh tên Lý Lâm có mối quan hệ không tồi với Trâu Văn Đào cũng được xếp vào lớp hai ban xã hội. Hắn nói : " Không cần biết như thế nào, Văn Đào chắc chắn nằm trong top 5. Nè, mình thấy cậu cùng với cái người tên Tiêu Duyệt Vân đó trong tiết Tiếng Anh ngồi rất gần nhau, con người của cậu ta như thế nào ? "
Trâu Văn Đào bĩu môi, cắn một miếng to thịt kho tộ, nói : " Tiếng Anh của tên nhóc đó cực nát bét luôn. " Ngừng một lát, hắn tức tối nói thêm một câu : " Cậu ta có chút cổ hủ. "
" Trong mắt của cậu người học giỏi Tiếng Anh cũng chỉ có Phó Nhã Khiêm học bá thôi. " Những người khác đến chuyện tiếng Anh mà ngược lại đối với đánh giá " cổ hủ " càng hiếu kì hơn.
EDITOR : Thy
Bởi vì thật sự nhìn không ra một người có vẻ ngoài " hoa tiêu " như vậy sẽ có mối quan hệ triệt để với sự