Vu Tam nghe thanh âm của địch nhân ở bên ngoài, cúi người nắm chặt chủy thủ, định xông ra giết sạch.
Nàng ấy có thể nghe được, bên ngoài chỉ có hai người, loại khách đ.iếm như thế này, tổng cộng lại cũng chỉ có hơn mười người, nếu có cường giả võ công cao siêu, quả thật không dễ chọc, nhưng đám người trong khách điế.m này hơi bất hạnh một xíu, trong đám này không kẻ nào có khả năng đánh thắng được Tam.
Vu Tam không muốn đem nguy hiểm đến trước mắt Thẩm Ngọc Diệu, cho nên tính toán xuống tay trước.
Nhưng trước khi nàng ấy động thủ, Thẩm Ngọc Diệu ngăn lại.
“Xuỵt! Đừng phát ra tiếng động, ta muốn xem mục đích thật sự của bọn chúng là gì.
”Thẩm Ngọc Diệu còn nhớ rõ lúc tìm phòng, lúc lão chưởng quầy kia nhìn thấy thông tin đăng ký là Thạch gia, mới lộ ra phản ứng kỳ quái.
Tuy rằng không biết khi đó lão chưởng quỹ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng Thẩm Ngọc Diệu có thể xác định chuyện này không phải nhắm vào nàng.
Quả nhiên, cuộc đối thoại kế tiếp giữa lão chưởng quầy và tên tiểu nhị cũng xác minh suy đoán của Thẩm Ngọc Diệu.
“Mẹ nó đúng là rắc rối mà, vốn chỉ muốn đối phó với ả tiểu thư Thạch gia kia, kết quả lại mọc thêm hai người nữa, đừng động vào hai người kia, đồ vật trang sức trên người bọn họ đều là những thứ quý giá, không phải thứ Thạch gia có thể kiếm được, chỉ sợ là họ hàng phú quý gì đó.
”“Hả? Chưởng quầy, sao lại không trói hết vào với nhau?”Rõ ràng tên tiểu nhị này bị tiền tài mê hoặc, to gan lớn mật muốn làm một thương vụ lớn.
Sau đó bị chưởng quầy tát một cái vào gáy: “Ngu xuẩn, đắc tội với một Thạch gia còn chưa đủ sao, mà ngươi còn muốn đắc tội với các đại gia tộc khác, ngươi sợ mình chết không đủ sớm à! Huống hồ, đối phó Thạch gia, còn có thể vịn cớ báo thù cho ân công, nếu đối phó với những người khác, chắc chắn là chúng ta sẽ không đứng vững nổi.
”“Chúng ta là cướp mà, vốn cũng đâu cần đứng vững đâu.
” Tiểu nhị nhỏ giọng lẩm bẩm, hình như là bị chưởng quầy trừng mắt, hắn vội vàng chạy đi làm việc: “Vậy chưởng quầy ngài chờ chút, tiểu nhân xuống dưới lầu lấy dây thừng, trước tiên trói nữ tử Thạch gia kia lại rồi nói tiếp.
”Tiếp theo là một đoạn âm thanh người chạy xuống lầu, trong hành lang cũng chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình lão chưởng quầy.
Thẩm Ngọc Diệu nâng cằm trầm tư, ân công là kẻ nào?Thân là Hình bộ thượng thư, Thạch Bành Sinh đắc tội vô số người nên dĩ nhiên là cũng có vô số người muốn trả thù ông ta, chỉ là phần lớn trong số họ đều có điểm mấu chốt, biết họa không bằng người nhà, hơn nữa vị tiểu thư nào ra ngoài cửa mà chẳng dẫn theo một đống hộ vệ, không dễ dàng ra tay.
Chẳng qua lần này các nàng đến Ngọc Độ trấn, không tiện hiên ngang dẫn theo mấy chục người, cho nên đại đa số thị vệ đều ẩn nấp trong bóng tối.
“Hộ vệ Thạch gia có phát hiện ra bất thường không?” Thẩm Ngọc Diệu hỏi Vu Tam ở bên cạnh.
Trong bóng tối, ánh mắt Vu Tam giống như bóng đêm, ánh trăng cũng chẳng thể chiếu vào mắt nàng ấy, như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Ngọc Diệu, nói: “Thưa công chúa, vừa rồi tiểu nhân đã thông báo cho bọn họ.
”Tất cả thị vệ đều nấp đi bảo vệ quý nhân, người khác không phát hiện được, nhưng bọn họ ngầm hiểu rõ.
Thẩm Ngọc Diệu gật gật đầu: “Vậy thì dễ xử lý rồi, trước tiên đánh ngất lão chưởng quỹ kia đi, người tới đủ thì trực tiếp giết, diệt sạch lũ cướp này trước.
”Vu Tam muốn nói, không cần quá nhiều người đâu, một mình nàng cũng thừa sức xử lý sạch sẽ.
Nhưng tính cách của nàng ấy không thích ôm việc vào người trước mặt người khác, nàng ấy chắp tay đồng ý với kế hoạch này, thân hình giống như một chiếc bóng quỷ mị, thị lực của Thẩm Ngọc Diệu tốt đến thế cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh động tác của nàng ấy.
Trước kia Thẩm Ngọc Diệu có đọc được một câu trong tiểu thuyết, đó là võ công thiên hạ duy khoái bất phá*, trước kia nàng còn nghĩ trách không được vũ khí nhiệt lại cường đại như vậy, bởi vì chúng đủ nhanh a.
*Nghĩa là trên đời này không có loại võ công nào không thể bị đánh bại, chỉ có tốc độ là không gì có thể địch được.
Dù võ công của kẻ địch có lợi hại đến đâu thì chỉ cần tốc độ của ta nhanh hơn thì ta sẽ nắm chắc phần thắng.
*Hiện tại chứng kiến động tác của Vu Tam, Thẩm Ngọc Diệu mới phát hiện, tốc độ tia chớp chân chính là như thế nào.
Đây là chuyện mà cơ thể con người có thể làm được sao? Đạn bắn ra cũng chỉ là đến thế là cùng.
Thẩm Ngọc Diệu thậm chí còn hoài nghi Tam có thể né được cả đạn.
Lúc đầu Thẩm Ngọc Diệu luôn cảm thấy thế giới này là một thế giới cổ đại tương đối bình thường, nhưng hiện tại nàng đột nhiên không lại chắc chắn lắm, tồn tại cả loại võ công đẳng cấp như này, cảm giác thế giới này không hề tầm thường.
Không phải là thế giới võ hiệp gì đấy chứ?Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên nghĩ đến đủ loại biểu hiện cực đoan mụ mị vì tình yêu của Thái tử, suy nghĩ thế giới này có thể là một cuốn tiểu thuyết đã ăn sâu bén rễ vào tâm trí.
Nhưng mặc kệ chân tướng rốt cuộc thế giới này là gì, nếu Thẩm Ngọc Diệu đã sống ở đây thì đối với nàng thế giới này là thật.
Lúc Thẩm Ngọc Diệu ngồi thất thần, cánh cửa vừa mới mở ra lại bị người từ bên ngoài mở ra.
Tiếp theo là một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Thẩm Ngọc Diệu ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy lão chưởng quầy lăn hai vòng trên mặt đất.
Lúc trước có quầy chắn, Thẩm Ngọc Diệu thật đúng là không nhìn ra lão chưởng quầy này lại tròn đến vậy, rất béo tốt.
“Công chúa, đã giải quyết xong rồi.
”“Hả?” Thẩm Ngọc Diệu nghe không hiểu, giải quyết xong cái gì cơ?Trên người Vu Tam chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt, một cọng tóc cũng không rối, đứng ở đó không nhúc nhích, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Thẩm Ngọc Diệu.
Giống như một cỗ máy giết người vô cảm.
Thẩm Ngọc Diệu nuốt nước miếng, đột nhiên cảm nhận được cảm giác áp bách tỏa ra từ một sát thủ đỉnh cấp, mà Vu Tam xếp thứ ba trong đội ám vệ, chứng tỏ đứng trước nàng ấy còn có hai người nữa.
Phỏng chừng một người ở bên cạnh Hoàng đế còn một người ở bên cạnh Thái tử.
Thật đáng sợ, đây là những khẩu pháo hình người.
“Ừm, vất vả rồi, ngồi một lát đi, ta đến cách vách xem Lương Đệ thế nào.
”Tuy rằng nhìn không ra đến ba phần mệt mỏi, nhưng Thẩm Ngọc Diệu tin chắc rằng nàng ấy có mệt.
“Công chúa, tiểu nhân phải luôn đi theo công chúa, bảo vệ công chúa.
”Chỗ này không an toàn, không thể áp dụng phương pháp bảo vệ trước đó được.
Vu Tam kiên trì, Thẩm Ngọc Diệu cũng không cự tuyệt nữa, đây là công việc của thị vệ, hơn nữa nếu nàng xảy ra chuyện thì lại càng rắc rối hơn.
Tần Thục Quân ở trong phòng ngủ rất ngon, tiếng ồn ào ban đêm căn bản không ảnh hưởng đến nàng, có lẽ là hít phải một ít khói mê, cho nên lúc Thẩm Ngọc Diệu gõ cửa, vẫn có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của nàng.
Chốt cửa bị tiểu nhị từ bên