Editor: TuituiSau khi ra khỏi Đông Cung, Thẩm Ngọc Diệu không trở về Vĩnh Khang điện, mà gót chân xoay một vòng, đi về phía Phượng Nghi cung.
Phượng Nghi cung nằm ở phía sau Tử Vi cung nơi Hoàng đế ở, khoảng cách rất gần, cách Đông Cung cũng không xa, nhưng khoảng cách này là một đường thẳng tắp.
Trên thực tế, nếu từ Tử Vi cung đi ra, men theo hành lang quanh co đi về phía trước, đến điện Vĩnh Khang nơi Khúc quý phi ở thì sẽ mất ít thời gian hơn.
Có thể thấy được tâm tư của vị Hoàng đế này, có lẽ cũng là một cách cân bằng, cho Trịnh hoàng hậu địa vị tôn quý, lại cho Khúc quý phi một phần ân sủng độc nhất vô nhị.
Nhưng trong mắt Thẩm Ngọc Diệu, phần tâm tư này quả thực chính là có bệnh.
Hoàng đế thân thể cường tráng, chờ ông già đi không nổi, đương nhiên sẽ có kiệu vua hộ tống, chỉ khổ cho nàng một công chúa còn chưa phát triển toàn diện, chân ngắn rảo bước xiêu vẹo mỏi nhừ, mệt đến không thở nổi.
“Công chúa, hay là gọi kiệu tới đây đi?”Mai Hương thấy Thẩm Ngọc Diệu nhíu mày, càng đi càng nhanh, liền biết nàng sốt ruột, liền cực kỳ tri kỷ đề nghị.
Công chúa và Hoàng tử đều có kiệu ngựa của riêng mình, có thể cưỡi ngựa cũng có thể ngồi kiệu, ai bảo Hoàng cung lại quá rộng lớn, nếu thật sự dựa vào đi bộ, có đôi khi đi hơn nửa ngày cũng không tới nơi.
Nhưng không thể cưỡi ngựa quá nhanh ở trong hoàng cung, so với người chạy cũng chỉ nhanh hơn một chút, ngồi kiệu thì lại càng không cần phải nói, nhằm đảm bảo di chuyển vững vàng, không để Quý nhân bị ngã, so với tự đi bằng hai chân có khi còn chậm hơn.
Không phải không có kiệu lớn, nhưng chỉ Hoàng đế Hoàng hậu cùng với các Phi tần chức vị cao mới có, cũng không phải lúc nào cũng có thể dùng, gia yến trước đó là một dịp trọng đại, Khúc quý phi mới có thể ngồi kiệu lớn, bình thường toàn ngồi kiệu nhỏ.
Kiệu lớn thì có thể lăn lộn ở trên đó, người ngồi cũng sẽ không phải chen chúc khó chịu, kiệu nhỏ thì không được, người ngồi ở phía trên lắc lư không vững không nói, còn rất hẹp, muốn nằm một lát cũng không được.
Thẩm Ngọc Diệu suy nghĩ một chút liền lắc đầu, đi có một đoạn nàng không cần phải ngồi kiệu lớn như vậy: “Sắp tới rồi, chỉ là thời gian có hơi không thích hợp, đoán trừng phải ở Phượng Nghi cung của mẫu hậu ăn một bữa cơm rồi.
”Buổi trưa đến cửa làm khách, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Diệu chọn thời gian này, nhưng nàng tương đối sốt ruột, không muốn chờ thời gian thích hợp.
Nàng có thể đợi, nhưng ai đó thì không thể đợi.
Mai Hương cười khẽ: “Hoàng hậu nương nương thường ngày đều nói muốn công chúa tới chỗ người dùng bữa, bồi người nói chuyện, hôm nay nếu nhìn thấy công chúa, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng.
”Chuyện nguyên chủ được sủng ái, Thẩm Ngọc Diệu phi thường rõ ràng, nhưng nàng luôn cảm thấy không đúng lắm.
Thái tử tốt với nguyên chủ đến mức nguyện ý vứt bỏ mâu thuẫn giữa gia tộc mẫu thân, trong lòng hắn cực kỳ tín nhiệm nguyên chủ, Hoàng hậu còn tình nguyện đối xử tốt với nguyên chủ, hận không thể coi Nguyên chủ là con gái ruột.
Thật là thái quá, loại tình huống này mà cũng dám viết cho được.
Cái gì mà kịch bản ngàn người sủng ái vạn người mê, luôn cảm thấy rất kỳ quái.
Thẩm Ngọc Diệu cười như không cười lắc đầu: “Hy vọng mẫu hậu nhìn thấy ta vẵn sẽ vui mừng.
”Đặc biệt là sau khi nghe tin tức nàng mang đến.
Sau khi biết Thẩm Ngọc Diệu rời khỏi Đông cung liền đi thẳng tới Phượng Nghi cung, Hoàng hậu ở phượng nghi cung bởi vì đau đầu mà nằm nghỉ ngơi cũng gắng gượng đứng lên.
Hôm qua bà bị nghịch tử chọc tức đến đau cả đầu, thật ra cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì.
Cũng may trong cung còn có Tứ phi Quý Hiền Thục Đức đều có thể giúp bà san sẻ việc trong cung, bà ngẫu nhiên len lén lười biếng nghỉ ngơi một ngày, sẽ không xảy ra đại loạn gì.
“Nương nương, sau khi Thất công chúa rời khỏi Đông cung, liền không ngừng chân đi về phía chúng ta, chắc là Thái tử điện hạ có chuyện muốn nói rõ với nương nương, thánh chỉ của Bệ hạ truyền xuống, điện hạ khẳng định đã biết lợi biết hại, hiểu được hành động đêm qua là không đúng.
”Đại cung nữ Đinh Lan đi theo bên cạnh Hoàng hậu nhẹ giọng nói, dịu dàng nói nhỏ trấn an Hoàng hậu đang lo lắng.
Nhưng Trịnh Uyển Uyển cũng không cảm thấy được an ủi, ngược lại nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, trong lòng tức đến phát đau.
“Nó hiểu được cái rắm ấy! Nó chỉ là một đứa đầu toàn mùn gỗ mà thôi, thật sự cho rằng sinh ra là Thái tử, liền có thể ngồi vững trên ngôi vị Thái tử, yên tâm vô lo à!” Trịnh Uyển Uyển mở miệng mắng nhi tử một câu, lần này Hoàng đế chỉ cấm túc Thái tử, là còn chừa lại mặt mũi cho Thái tử, cũng là giữ thể diện cho Trịnh gia: “Ngu xuẩn, vì một cung nữ mà muốn chết muốn sống, thành chuyện cười lớn cho đám người trong hậu cung.
”Đinh Lan một bên giúp Trịnh Uyển Uyển mặc quần áo, vừa nghe mẫu thân mộc mạc mắng nhi tử, trong lòng thở dài, nhiều năm như vậy rồi, tính cách Trịnh Uyển Uyển vẫn giống như lúc còn ở trong khuê phòng, thẳng thắn sảng khoái, yêu cầu rất nghiêm khắc đối với người khác cũng như bản thân.
Tính tình như vậy đặt ở trong cung, thật sự sẽ phải chịu thiệt nhưng không hiểu tại sao lại ngồi được đến vị trí này.
“Nương nương, Thất công chúa đến rồi.
”Bên ngoài có một cung nữ tới, thấp giọng nói với Hoàng hậu.
Vừa lúc Đinh Lan cài chiếc trâm ngọc vào tóc Hoàng hậu, ngọc ngà châu báu đầy đầu chiếu rọi lẫn nhau dưới ánh sáng, quả đúng là của cải làm chói mắt người đời.
Chỉ bôi một lớp son phấn nhẹ nhàng, đảm bảo dung mạo bệnh tật của mình không bị người khác nhìn ra, Trịnh Uyển Uyển mới đứng dậy đến chính điện gặp Thẩm Ngọc Diệu.
Thẩm Ngọc Diệu đã đợi gần một khắc* đồng hồ, nàng ngược lại không nhàm chán, đang hứng thú nhìn chằm chằm trân bảo đặt trên cái giá ở chính điện.
*1 khắc = 15 phút.
*Trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là một khối ngọc như ý, toàn thân xanh biếc, không hổ danh là Đế Vương Lục, góc cạnh trơn nhẵn, xem ra có người thường xuyên chơi đùa.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ngọc Như Ý này chỉ xuất hiện sau thiên thu yến năm nay của Hoàng hậu, hẳn là lễ vật sinh thần ai đó tặng Hoàng hậu, từ xưa đến nay vật bằng ngọc chính là biểu tượng của thân phận quý tộc, giá cả lại càng không hề rẻ, giá của Liên Thành Bích cổ còn cao hơn giá trị của một quốc gia, không biết khối Ngọc Như Ý này có giá bao nhiêu.
Phải có xuất thân như thế nào, mới có năng lực đưa nó vào tẩm điện của Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu yêu thích không nỡ rời tay.
“Hoàng hậu nương nương đến!”Theo tiếng hô của thái giám, có người mặc y phục màu đỏ tía từ cửa bước vào, trên mặt váy thêu phượng hoàng ngẩng đầu ca vang, vô cùng hoa lệ.
“Nếu Ngọc Dương thích Ngọc Như Ý thì có thể cầm đi, có thể được con yêu thích, là vinh hạnh của nó.
”Rõ ràng là đồ trang trí mình rất thích, lại có thể tùy ý cho đi, trong lời nói còn không thèm để ý chút nào, đây chính là sức mạnh của phú bà sao?Thẩm Ngọc Diệu xoay người, cúi chào Trịnh hoàng hậu, đồng thời lắc đầu: “Trong sách