Editor: TuituiThẩm Ngọc Diệu không rõ đáp án, hiện tại số chuyện mà nàng biết thật sự là quá ít, thiếu căn bản thì không thể dựa vào tình báo hiện tại để suy đoán ra chân tướng là vì sao.Cũng may thái độ của Hoàng hậu khiến Thẩm Ngọc Diệu xác định được một phần đáp án của nàng.Thẩm Ngọc Diệu nói xong yêu cầu xuất cung của Thái tử, Trịnh Uyển Uyển mặt đỏ lên tức giận, son phấn cũng không che giấu được phẫn nộ của bà, thậm chí so với mức độ đau đầu lúc trước nằm mốc meo trên giường nhìn có sức sống hơn nhiều.“Thứ hỗn trướng này! Nó dám làm trái lệnh của Hoàng thượng, chẳng lẽ nó lại không biết hiện tại nó đang bị Bệ hạ cấm túc sao?”Trịnh Uyển Uyển quả thực không thể tin được, lúc này người có chủ ý muốn xuất cung, lại là nhi tử Thái tử mà bà tự hào.Thái tử trong trí nhớ của bà không phải bộ dáng này, rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan tráo đổi con trai của bà!Mau trả lại con trai cho bà đi mà!Thẩm Ngọc Diệu nhìn ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của Trịnh Uyển Uyển, trong đầu vang lên tiếng lòng của Trịnh Uyển Uyển, có thể trong mắt Trịnh Uyển Uyển, bà tình nguyện tin tưởng Thái tử là bị người ta đập vào đầu, hoặc là bị đánh tráo thành người khác hay mắc bệnh não tàn giai đoạn nguy kịch gì gì đó.Dù sao bà cũng không muốn tin nhi tử ưu tú của mình, hiện tại lại vì yêu đương mà si cuồng, thời kỳ phản nghịch đến muộn, vì một cung nữ và đứa con còn chưa sinh ra, đối nghịch với bà và Hoàng đế.Có thể nói vĩ đại hơn một chút, là đối nghịch với xã hội phong kiến tràn ngập thành kiến dòng dõi chi thứ này, đối nghịch với quy tắc thâm căn cố đế của thế gian.Thẩm Ngọc Diệu nghĩ đến đây, có hơi muốn vỗ tay, Thái tử thật đúng là rất khó lường nha, nàng phi thường tán thành Thái tử một lòng một dạ đi theo con đường của chính mình, làm một người dũng cảm cô độc.Như vậy nàng mới có kịch hay hơn để xem.Bởi vì Thẩm Ngọc Diệu đã nói trước là đừng tức giận, Hoàng hậu mắng hai câu, liền bình tĩnh lại.“Thật ra tối hôm qua ở yến hội, nó đột nhiên đứng ra biểu đạt chủ ý với Phụ hoàng con, ta liền biết nó đã hạ quyết tâm.
Từ nhỏ nó đã như thế, không bật được, chín con trâu cũng không kéo nổi a.’’Trịnh Uyển Uyển nói xong, giữ chặt tay Thẩm Ngọc Diệu: “Ngọc Dương, con nhất định phải giúp mẫu hậu khuyên nhủ huynh trưởng còn vài câu, đừng để nó tiếp tục như vậy, nếu việc này náo loạn lên, đám ngôn quan miệng lưỡi như tên trên triều đình, không có khả năng sẽ tha cho nó.”“Mẫu hậu chớ nóng vội, nữ nhi cũng nghĩ như vậy, nhưng hoàng huynh không có nghe lời nữ nhi a.
Lương Đệ nói, cung nữ kia đã mang thai, còn sắp sinh, con nối dõi của hoàng gia không thể để lưu lạc bên ngoài được, nếu truyền ra ngoài, vậy sẽ thành trò cười của Hoàng gia mất.”Lời Thẩm Ngọc Diệu nói làm cho Trịnh Uyển Uyển bình tĩnh hơn rất nhiều, bà là Hoàng hậu, trước thân phận là một mẫu thân, là thân phận hoàng Hậu.Cũng giống như thân là Hoàng đế, vì trị vì quốc gia, vì ổn định tiền triều hậu cung, không thể dùng tình cảm để sử lý công việc, tới thời điểm tất yếu, phải đặt mọi cảm xúc vui buồn yêu ghét ở sau quốc gia, Hoàng hậu cũng như vậy.Vị trí quốc mẫu không hề dễ làm, vì để củng cố vị trí này, cũng vì sự an bình của hậu cung, thể diện hoàng gia, Trịnh Uyển Uyển đã từng hy sinh rất nhiều thứ.Bây giờ, bà cũng phải hy sinh một phần.Ví dụ như hoàng tôn chưa lộ mặt của bà.Trịnh Uyển Uyển rũ mắt xuống, trong tầng bóng dưới hàng mi, thần sắc trong mắt từ phẫn nộ rất nhanh liền biến thành yên lặng, giống như mặt nước lắng đọng, lộ ra vẻ cực kỳ sâu xa khó hiểu.Đó là sát ý, Trịnh Uyển Uyển muốn giết cung nữ ngoài cung, cùng đứa nhỏ còn chưa sinh ra kia.Thẩm Ngọc Diệu ý thức được điểm này, thầm nghĩ không ổn rồi, nàng cũng không muốn gián tiếp giết người, cung nữ kia không liên quan gì đến nàng, cần gì phải dẫm vào vũng nước đục này.“Mẫu hậu, theo ý của Tần Lương Đệ, nàng muốn mang đứa nhỏ vào trong cung nuôi nấng, nếu Hoàng huynh đồng ý, có thể nuôi dưới danh nghĩa của nàng.
Bản thân cung nữ kia cũng không có phẩm cấp gì, khi sinh con cũng phải ghi dưới danh nghĩa Thái tử phi, chỉ là hiện tại Đông Cung tạm thời không có Thái tử phi, Lương Đệ là người có phẩm cấp cao nhất, mà dưới gối nàng không có con, ngược lại rất thích hợp.”Ánh mắt Trịnh Uyển Uyển khẽ động, tựa hồ cảm thấy chủ ý này cũng không tệ lắm.Nếu như có thể để Tần Thục Quân nuôi lớn đứa nhỏ, thì không còn gì tốt hơn, bà không cần động thủ, cũng miễn lại làm tổn thương tình mẫu tử với Thái tử.“Nhưng làm như vậy, có hơi nhân từ, Thái tử bị ả cung nữ kia mê hoặc, thị phi bất phân, làm sao biết được nếu nàng ta còn sống, có ầm ĩ gây ra chuyện gì hay không.”Đây không phải là lần đầu tiên Trịnh Uyển Uyển ra tay đối phó người khác, thủ đoạn khẳng định sẽ không hề nhẹ nhàngMà phương án Tần Thục Quân và Thẩm Ngọc Diệu đều tán thành, thật sự là quá mức nhân từ.Nếu muốn ra tay, thì phải dứt khoát, lưu lại mầm tai họa, ngày sau chắc chắn sẽ ập vào người mình.Trịnh Uyển Uyển còn đang suy nghĩ, vừa lúc này cung nữ nói đồ ăn đã được chuẩn bị xong, đề tài của bà vừa chuyển liền nói đến chuyện ăn cơm, không có ý nói tiếp.Thẩm Ngọc Diệu có chút không rõ tính toán của Trịnh Uyển Uyển, có nhiều cung nhân như vậy, nàng cũng không tiện hỏi kỹ nữa, chỉ có thể ghi nhớ biểu hiện của Trịnh Uyển Uyển trong lòng, sau khi trở về chuẩn bị hỏi Khúc Yên Nguyệt một chút, chuyện này rốt cuộc là cái kết quả gì.Nàng còn muốn hỏi buổi tối có nên giúp Thái tử hay không.Ăn cơm xong, Thẩm Ngọc Diệu không nán lại lâu, trực tiếp cáo lui.Trịnh Uyển Uyển có tâm sự, không giữ nàng lại, lại ban thưởng cho nàng một đống bảo vật.
Buổi sáng Thẩm Ngọc Diệu chỉ mang theo một cung nhân rời khỏi điện Vĩnh Khang, chờ buổi tối trở về, phía trong cái rương nhỏ là một đống bảo bối.Thẩm Ngọc Diệu thích tiền nhỏ, mẹ ruột ở thế giới này của nàng cũng thích, nhìn những bảo bối kia, kéo Thẩm Ngọc Diệu ôm vào trong ngực liền gọi vài câu tiểu tâm can nọ tiểu tâm can kia, thân mật đến mức không thể thân mật hơn.Trầm Ngọc Diệu âm thầm nhớ kỹ, sau này có thể lấy những thứ màu vàng rực rỡ này dỗ Khúc Yên Nguyệt vui vẻ.Đại cung nữ Tô Tửu bên cạnh Khúc Yên Nguyệt tiến lên, mang theo cung nhân kiểm kê những