Đêm khuya, trời mưa như trút, sấm sét đánh ầm ầm. Khu biệt thự rộng lớn nằm chiếm trọn sườn núi, cửa kính bị gió giập kêu cọt kẹt không ngừng.
"A!" Cố Sanh Sanh đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm cả quần áo.
Cố Sanh Sanh sợ hãi nhìn xung quanh, một tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng khắp căn phòng cô đang ở – một căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, chứa đầy những đồ đạc kỳ quái mà cô từng thấy bao giờ.
Cố Sanh Sanh nguyên là đệ nhất mỹ nhân Tu Chân Giới, nào ngờ có một ngày bị phát hiện là 'lô đỉnh vạn năm có một', đám người ngày trước từng hầu hạ dưới váy cô vì thế mà trong chớp mắt biến thành một lũ thợ săn không có tình người.
*Lô đỉnh: là nữ tu bị nam tu bắt để ''thải âm bổ dương'' nhằm mục đích tăng tu vi.
Bị vây bắt đến cùng đường, Cố Sanh Sanh yếu ớt khóc lóc chặt đứt một ngón tay, gieo mình xuống ma vực.
Cũng không biết vì lý do gì mà Cố Sanh Sanh không chết, lại xuyên thẳng đến thế giới xa lạ này. Một lượng tin tức khổng lồ lũ lượt kéo đến trong trí óc Cố Sanh Sanh, cô ôm lấy đầy, nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng "đùng", hình như là âm thanh của vật gì đó nện xuống sàn.
Cố Sanh Sanh kinh hãi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng: "Ai đó?!"
Không có tiếng đáp lại.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng thở hổn hển, tựa âm thanh của một con quái thú giãy dụa trước khi chết.
Cố Sanh Sanh nhặt một thanh kim loại lên cầm trong tay như vũ khí, vén chăn bước xuống giường, nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng. Cửa được mở ra, cảnh tượng nơi hành lang ập đến làm Cố Sanh Sanh nhất thời ngây người.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, một người đàn ông ăn mặc phong phanh ngã sấp trên cầu thang, lộ ra chiếc cổ thon dài tái nhợt. Bên cạnh là chiếc xe lăn nằm lăn lóc.
Cố Sanh Sanh không kịp suy nghĩ, sải vài bước chạy đến nắm lấy tay người đàn ông. Nóng quá đi mất!
Người đàn ông có làn da tái nhợt như băng này vậy mà da thịt lại nóng bỏng, viêm dương khí trong cơ thể anh chạy tán loạn, nóng đến mức làm Cố Sanh Sanh phải hất văng tay anh ra.
Lúc cô bắt đầu buông lỏng tay, người đàn ông thoáng chốc như run lên và tiếp tục lăn xuống cầu thang. Cố Sanh Sanh kẽ căn môi, lại túm lấy anh ta: "Ngươi cẩn thận một chút!"
Mu bàn tay của người đàn ông bị xước mấy chỗ, năm ngón tay gắt gao nắm chặt lan can, khớp xương trắng bệch.
Cố Sanh Sanh cố trụ lại, dùng sức kéo anh lên: "Ta giúp ngươi đứng lên."
Người đàn ông nghe được lời nói của cô từ phía sau, thân thể đột nhiên cứng đờ. Cánh tay kia vẫn tiếp tục nắm lấy lan can.
Nhận thấy người trước mặt này không có ý định hợp tác, Cố Sanh Sanh nửa quỳ trên cầu thang, cơ thể chắn trước mặt anh, nói: "Ngươi mau buông tay ra, ta đỡ ngươi đứng dậy, ta sắp không còn sức nữa rồi..."
Mặc cho cô có năn nỉ thế nào, người đàn ông kia vẫn ngoan cố không chịu buông tay. Cố Sanh Sanh dứt khoát đưa tay luồng vào bàn tay anh, gỡ từng ngón tay một ra.
Cuối cùng, mười ngón tay lại đan vào nhau.
Bàn tay người đàn ông rộng rãi khô ráo, còn tay Cố Sanh Sanh lại đầy mồ hôi, thấm ướt cả bàn tay nóng bỏng kia, dường như vừa có một dòng điện nhỏ chạy qua lại giữa hai người.
Cố Sanh Sanh dùng hết sức bình sinh đưa anh đến vị trí an toàn rồi mới thở nhẹ một hơi, đột nhiên một bàn tay đưa đến bóp chặt cổ cô.
"Á! Ngươi đang làm gì... khụ khụ..." Cố Sanh Sanh gấp gáp thở, không khí trong phổi từng chút một bị ép ra ngoài.
Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt người đàn ông kia.
Mắt anh bị che bởi một tầng băng vải, thần sắc tái nhợt, gò má gầy yếu vì sốt cao mà ửng hồng lên, cả người toát ra sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Cố Sanh Sanh nhớ lại năm cô 10 tuổi từng có một lần lén đi xem các tu sĩ phục kích ma long. Ma long khi ấy bị trói chặt bởi mười tám sợi dây xích, vảy và móng vuốt đều bị rút sạch nhưng vẫn không ngừng hung dữ, cặp mắt màu vàng của nó mở to, phóng ra luồng sát khí dày đặc vô tận.
Cảm giác sợ hãi dâng lên mãnh liệt cộng với sự nghẹt thở nơi cuống họng, Cố Sanh Sanh cảm nhận được vô cùng rõ ràng: người này đích thị là muốn lấy mạng mình.
Hai tay Cố Sanh Sanh vung loạn xạ, cào lung tung lên tay người đàn ông trước mặt, âm thanh đứt quãng khó khăn phát ra từ cổ họng: "Thả... thả ta ra..."
Dù cho Cố Sanh Sanh có nứt nở giãy dụa cách mấy cũng không thể khơi dậy được lòng thương hại của người đàn ông kia. Lực đạo mạnh mẽ từ bàn tay của hắn không giống người đang bị bệnh chút nào, bóp chặt cổ Cố Sanh Sanh làm yết hầu cô đau nhức, trước mắt dần biến thành một màu đen.
Một giọng nói cuốn hút như tiếng đàn cello vang lên, âm điệu khắc nghiệt: "Cô lại tính làm cái gì nữa?"
Môi Cố Sanh Sanh mấp máy như cánh hoa nở, cố hết sức nhưng vẫn không thể phát ra chút âm thanh nào, ngón tay vô lực bắt lấy cổ tay người đàn ông. Đột nhiên Viêm dương linh khí bùng cháy lên trong cơ thể, đầu Cố Sanh Sanh đau đớn dữ dội. Ký ức nguyên chủ trong khoảnh khắc hội tụ lại, dần dần hòa tan trong tâm trí của cô.
Ngay giây phút Cố Sanh Sanh tưởng mình sắp không thở được nữa, người đàn ông cuối cùng cũng buông tay ra, dường như anh đã dùng chút sức lực còn lại của mình để làm việc này.
Cố Sanh Sanh vội vàng bò sang một bên, ôm chặt cổ ho khan mấy tiếng.
Cô nhớ ra rồi. Nơi này chính là bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết có tên . Cố Sanh Sanh bản gốc là một nhân vật nữ phụ ác độc, bị ép xung hỉ cho con trai cả mù lòa tàn tật của Thẩm gia là Thẩm Vọng, vì không cam lòng nên đã bày ra đủ mọi cách để tra tấn anh.
Nào ngờ Thẩm Vọng trong nguyên tác lại là nhân vật phản diện tối cao nhất, tâm địa ác độc tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, sau giai đoạn ngỗ ngược kia, kết cục cuối cùng của nguyên chủ Cố Sanh Sanh chỉ có thể là...
Cố Sanh Sanh cố đè nén mạch ký ức trong đầu, hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đang nằm cách cô không xa.
Người đàn ông che mắt, để lộ ra nửa khuôn mặt như băng tuyết, lồng ngực yếu ớt phập phồng, băng vải trên mặt cùng quần áo ngủ làm anh toát ra vẻ cấm dục không thể nói thành lời.
Nhìn kiểu gì cũng không giống lão đại bạo lực và tàn nhẫn trong tiểu thuyết.
Nhưng mới vừa nãy, người đàn ông tựa hoa mẫu đơn này lại suýt chút nữa bóp chết cô.
Cố Sanh Sanh sợ run người, cô lại nhớ ra rồi. Lúc này nguyên chủ Cố Sanh Sanh mới gả cho Thẩm Vọng được ba tháng, liền quy hết mọi bất hạnh trên người mình cho Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh không chỉ đội nón xanh cho Thẩm Vọng, còn đuổi hết người làm trong nhà đi, rồi dùng mọi cách để tra tấn ngược đãi anh.
Vì để thoát khỏi gánh nặng này, hoặc làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, cô đã nới lỏng hết ốc vít xe lăn của Thẩm Vọng...
Một màn mới xảy ra trước mắt đây, rõ ràng là do chính tay cô tạo thành.
Bây giờ dập đầu cầu xin tha thứ còn kịp không nhỉ? Hay là cứ một đao gϊếŧ chết hắn, khử trừ mọi hậu họa sau này?
Sát khí bắt đầu nổi lên trong con ngươi ướŧ áŧ của Cố Sanh Sanh. Cô hùng hổ đi đến bên cạnh Thẩm Vọng.
Người đàn ông nằm trên mặt đất thoáng động một cái, khiến Cố Sanh Sanh sợ hãi mà lui lại ba bước, rồi ôm chặt tay vịn cầu thang.
Dưới ánh mắt chăm chú pha lẫn sợ hãi của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng không còn cử động nữa. Hai má ửng hồng của anh nổi bật lên giữa khuôn mặt tái nhợt, nhìn kỹ thì thấy môi cũng bị khô nứt hết ra, lộ rõ cả tơ máu.
Không nói đến quá khứ hay tương lai anh sẽ trở nên đáng sợ kinh khủng ra sao, lúc này Thẩm Vọng dường như đang hấp hối.
Người tu chân đề cao vấn đề nhân quả, mối quan hệ nhân quả giữa cô và Thẩm Vọng đã được hình thành, trừ khi Thẩm Vọng chết đi, sợi dây quan hệ này mới có thể bị cắt đứt...
Cố Sanh Sanh ôm trái tim đang đập bịch bịch đứng lên, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi, người đàn ông đáng sợ này sẽ chết. Cố Sanh Sanh cũng sẽ không cần phải lo lắng cho kết cục thảm hại của mình nữa.
Hô hấp Thẩm Vọng ngày càng dồn dập, Cố Sanh Sanh bên cạnh không ngừng do dự, cô bước đến bên cạnh Thẩm Vọng, cầm tay anh lên. Cố Sanh Sanh cố gắng vận chút linh khí mỏng manh của mình, truyền cho Thẩm Vọng.
Những ngón tay đang nắm chặt của Thẩm Vọng bất tri bất giác nới lỏng ra, khuôn mặt tái nhợt kia dần xuất hiện chút huyết sắc. Lúc Cố Sanh Sanh thả tay ra, mi tâm anh khẽ cau lại.
Cố Sanh Sanh cũng chú ý đến biểu cảm nhỏ này của anh, sống lưng cô lạnh toát, lắp bắp mở miệng hỏi: "Anh... anh... anh... sàn nhà lạnh lắm, để tôi tìm cho anh cái xe lăn khác vậy..."
Giọng nói sắc bén đầy châm biếm thường ngày bỗng nhiên trở nên ngọt ngào rụt rè, chắc cô ta lại sắp giở trò nữa rồi.
Nhìn con người một thân quỷ quyệt kia