"Thẩm Vọng... Thẩm Vọng... anh ngủ rồi à?"
Không có tiếng đáp lại.
Cố Sanh Sanh chống nửa người dậy, ghé đến sát mép giường nhìn anh. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Thẩm Vọng che mắt, đôi môi gần như tái nhợt, ngoài lồng ngực thỉnh thoảng phập phồng lên xuống ra, nhìn sao cũng không giống một người còn sống.
Tấm rèm cửa bằng nhung bay phấp phới trong căn phòng kín gió, phía xa loáng thoáng truyền đến tiếng chim cú kêu thảm thiết. Cố Sanh Sanh sởn gai ốc, lộc cộc đứng lên chui tọt vào trong chăn của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng: "......"
Cố Sanh Sanh dính sát vào người Thẩm Vọng, tim đập thịch thịch như sắp nhảy ra khỏi miệng. Cô sợ ma quỷ, sợ sấm sét, sợ hết mọi thứ trong ngôi biệt thự cổ u ám này. So với những thứ kia, Thẩm Vọng dù gì cũng là người sống.
Cố Sanh Sanh không do dự ôm chặt lấy người anh, người cô mềm mại, thơm thơm, cơ thể trẻ trung tràn trề sức sống, căng mọng như quả đào.
Cô tắm rửa rất kỹ càng, mùi nước hoa gắt mũi cùng son phấn trước kia đều biến mất, chỉ còn lại một mùi hương tường vi nhàn nhạt.
"Tâm chưa động, dục động trước". Cơ thể nằm yên lặng một hồi lâu, phần da thịt tiếp xúc nhau bắt đầu nổi lên một dòng điện tê dại nho nhỏ.
Bên tai Cố Sanh Sanh đột nhiên vang lên tiếng thở nặng nề, như dây đàn rung động, giọng nói trầm thấp hoa lệ vang vọng trong lồng ngực , liền sau đó một âm thanh lạnh lẽo phát ra: "Cút!"
Cố Sanh Sanh hít một hơi, từ trong chăn ngẩng đầu lên.
Một tia chớp nữa cắt ngang bầu trời đêm, phản chiếu cái nhíu mày của Thẩm Vọng, như thể bị rắn độc liếm, anh chán ghét nhấn mạnh từng chữ: "Đi xuống ngay!"
"Sao anh hung dữ quá vậy... tôi không cố ý mà... aaa!" Không đợi Cố Sanh Sanh nói hết, phía chân trời lại ầm ầm giáng xuống một tia chớp.
Tiếng sấm cứ từng đợt nổ tung trên đầu, thiên nhiên giận dữ thật đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ đem căn biệt thự này biến thành tro bụi vậy.
"Tôi sợ..." Thẩm Vọng đáng sợ, nhưng mà tiếng sấm đáng sợ hơn. Hai bên đều đáng sợ tất nhiên phải chọn bên ít hơn, Cố Sanh Sanh chui vào vòng tay của Thẩm Vọng, miệng lầm bầm nói: "Tôi... tôi... tôi không phải muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, hết sấm là tôi đi ngay, anh đừng có mà nghĩ lung tung..."
Bàn tay nâng lên của Thẩm Vọng cách gáy cô nửa tấc chợt dừng lại.
Cố Sanh Sanh như một con thú nhỏ run rẩy núp trong lòng anh, xem anh là chỗ trú ẩn. Dường như có chút gì đó mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào ký ức bấy lâu nay của anh.
Ý nghĩ kia vừa xuất hiện trong đầu không lâu đã bị anh ghét bỏ đánh tan.
Người Thẩm Vọng toát ra một sự tức giận lạnh lẽo bao trùm, khiến người khác thở không nổi.
Cố Sanh Sanh từ trên người anh trèo xuống, cũng không chui vào ổ chăn nữa, kiên cường nói: "Sàn nhà lạnh lắm, còn cứng nữa... đây vốn là giường của tôi mà."
Cố Sanh Sanh như lấy lại sự tự tin, lặp lại: "Đúng vậy, đây là giường của tôi, là tôi cho anh ngủ nhờ. Dựa vào đâu anh bảo tôi cút chứ?"
Đợi được một thời gian, người đàn ông trên giường nửa chữ cũng không thèm nói, hơi thở đều đều, như đang ngủ say.
Cố Sanh Sanh trộm ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa hay gặp Thẩm Vọng quay đầu lại.
Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, phản chiếu khuôn mặt cong cong xinh đẹp, lạnh như lưỡi dao. Mắt anh bị che bởi một lớp băng, Cố Sanh Sanh lại có cảm giác như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, sau gáy thoáng tê dại.
Cô bỗng nhiên nhớ tới những lời trong sách nói: tên Thẩm Vọng này, tính cách kiên định, có thù tất báo. Hắn trong lòng càng tức giận, ngoài mặt càng bình tĩnh, tương lai trả thù lại càng đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh thu mình lại thành quả bóng nhỏ, nỗ lực chiếm ít không gian nhất có thể.
Ngoài kia từng trận gió ập đến, cuồn cuộn sau gáy cô, như có vật gì đó thổi thằng vào người cô vậy.
Cố Sanh Sanh sợ hãi đến mức ngủ không được. Cô chờ một lúc, rồi lén đưa tay ra, chạm vào ngón tay đang buông bên người của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng không có phản ứng gì, hình như đã ngủ mất rồi.
Cố Sanh Sanh mạnh dạn nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Vọng, cố thăm dò linh khí trong cơ thể anh.
Vừa nãy lúc nắm cổ tay Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh liền cảm nhận được trong cơ thể Thẩm Vọng có Viêm dương khí.
Người mang Viêm dương, ngàn năm có một, bẩm sinh có thể tu luyện đến trường sinh bất tử, nhưng về sau tính tình độc ác cực đoan, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, thậm chí dẫn đến nổ tan xác mà chết.
Cơ thể Thẩm Vọng lúc này rất yếu ớt, viêm dương khí trong cơ thể chạy tán loạn, như dung nham sôi trào trong khối ngọc mỏng manh, phát điên là chuyện sớm muộn.
Cố Sanh Sanh nghĩ bụng, chẳng trách, trong sách, Thẩm Vọng tinh thần bất ổn, sau này lật tung trời đất, đến nam chính cũng không làm gì được anh. Nhưng khi đã có được tất cả mọi thứ, anh lại tự sát bằng một phát súng.
Mà Cố Sanh Sanh vừa hay mang thể chất thuần âm tu sĩ Viêm dương hằng mơ ước, làm lô đỉnh có thể hóa giải được tính khắc nghiệt của Viêm dương, song tu càng giúp cho tu vi tăng vọt. Chỉ cần ở bên cạnh thôi cũng lấy được nhiều lợi ích rồi.
Thủy hệ thuần âm vạn năm có một. Bởi vậy đám tu sĩ kia mới liều lĩnh vây bắt cô như thế.
Cố Sanh Sanh đưa tay, từ từ thu lại chút linh khí Thủy hệ hiếm hoi của mình. Không nghĩ tới cái thể chất xúi quẩy này lại có thể theo cô đến tận đây.
Song tu là chuyện không thể nào. Cố Sanh Sanh khẽ dụi hai hàng lông mi thanh tú, cô đã rơi vào trận chiến giữa trời và người rồi.
Thẩm Vọng tuy mệt mỏi cực độ nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Bị Cố Sanh Sanh lén lút động chạm, anh như bị một con rắn độc bò lên, chán ghét nhăn mày.
Bàn tay lành lạnh mềm mại cẩn thận chạm đầu ngón tay anh một cái rồi rút về ngay, qua một lúc lại tiếp tục nắm chặt.
Thẩm Vọng mặt không biến sắc, muốn xem thử cô đến cuối cùng sẽ làm cái gì. Nhưng những ngón tay như búp măng kia đang nắm chặt lấy bàn tay anh, một lúc lâu sau cũng không thấy động đậy nữa.
Cố Sanh Sanh chầm chậm khai thông linh khí trong người Thẩm Vọng, chưa được một thời gian liền bị kiệt sức.
Viêm dương khí, bách tà mạc xâm*. Cố Sanh Sanh nắm tay Thẩm Vọng, cùng thân hình nóng bỏng của người đàn ông trốn dưới chăn, thoáng tìm được chút cảm giác an toàn, từ từ nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
*Bách tà mạc xâm: không có loại bệnh tật, độc dược nào có thể xâm nhập.
Thẩm Vọng đợi nửa ngày, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều: "..."
***
Cố Sanh Sanh tỉnh dậy, thấy chân và tay mình đang quấn lấy một cái lò sưởi lớn. Trong chăn ấm áp thoải mái, trên người đàn ông lại thoang thoảng mùi đắng của thuốc đông y.
Cô mơ màng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cái sống mũi thẳng cao vút, từ môi tới cằm vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, vài sợi râu lún phún màu đen trên cằm càng làm tăng thêm vẻ tiều tụy.
"..." Cố Sanh Sanh cả người cứng đờ, lòng thầm cầu mong lão đại vẫn đang ngủ, không phát hiện ra hành vi suồng sã của mình.
Cô nín thở, chậm chạp rút cánh tay đang quàng cổ Thẩm Vọng ra, sau đó là tới chân... đang gác trên người lão đại...
Ơ? Cố Sanh Sanh dường như cảm nhận được thứ gì, đầu gối kẽ cọ cọ, đột nhiên chỗ nào đó có một vật nóng bỏng nảy lên. Gì vậy nhỉ? Đuôi mèo à?
"Sờ đủ chưa?" Giọng nói khàn khàn bỗng vang lên.
Cố Sanh Sanh vừa kịp phản ứng đã