"Câm mồm." Luồng hô hấp nóng bỏng phả sau gáy.
Cố Sanh Sanh giật nảy mình, một tay đẩy Thẩm Vọng ra, cô quên mất vẫn đang bị anh bóp cổ, bất thình lình liền bị kéo ngửa ra sau đè hẳn lên người Thẩm Vọng.
Mũi Cố Sanh Sanh đập thẳng vào xương quai xanh của Thẩm Vọng, bị đau đến mức duỗi cả chân ra: "A... đau đau đau! Anh làm cái gì vậy! Cố ý chiếm tiện nghi của tôi à!"
Thẩm Vọng hơi thở nóng hổi, giọng nói lạnh băng: "Chiếm tiện nghi? Không phải vừa rồi cô mới soi gương ư?"
Cố Sanh Sanh bị anh nói thiếu chút nữa bật khóc, máu nóng nổi lên, lớn gan Thẩm Vọng ra.
Bàn tay Thẩm Vọng vô lực rơi xuống. Cố Sanh Sanh ghé vào lồng ngực của Thẩm Vọng, lúc này mới phát hiện điều gì đó sai sai: "Người anh sao lại nóng... anh phát sốt rồi!"
Cố Sanh Sanh từ trong người Thẩm Vọng giãy giụa ngồi dậy. Thẩm Vọng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Người anh nóng hổi, bờ môi khô nứt nẻ, gương mặt tái nhợt ửng lên một mảng hồng đỏ bất thường.
Cố Sanh Sanh vội vàng rót một ly nước mang đến. Cô đẩy ông hút đến sát miệng anh, có điều miệng Thẩm Vọng lúc này vẫn cắn chặt, không chịu uống lấy một ngụm.
Cố Sanh Sanh buồn rầu nhìn anh, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ anh muốn tôi mớm cho à?"
Chân mày Thẩm Vọng khẽ giật giật, bất ngờ há miệng ngậm lấy ống hút.
Cố Sanh Sanh: "..."
Thẩm Vọng uống được nửa ly nước thì nhả ống hút ra. Yết hầu gợi cảm của anh cử động, phát ra một tiếng thở khàn khàn, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Cố Sanh Sanh sờ lên trán và một bên gáy Thẩm Vọng, nóng bỏng tay. Thẩm Vọng cũng không né tránh, còn vô thức khẽ cọ vào bàn tay mát lạnh của cô.
Tiêu rồi, sốt đến hồ đồ luôn rồi! Phải tìm người giúp mới được...
"Ôi! Làm gì đó! Phu nhân, cô muốn làm gì tiên sinh vậy!"
Tiếng thét chói tai vang lên, Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn lại, thấy một dì giúp việc tầm 40 tuổi, đang hoảng sợ trừng mắt nhìn cô.
"Cô... không xong rồi, tiên sinh bị phu nhân ám sát rồi!" Dì giúp việc thét lên inh ỏi rồi xoay người bỏ chạy.
"Ơ..." Cố Sanh Sanh cạn lời.
Tình hình lúc này là tay cô đang ở trên cổ Thẩm Vọng, cộng thêm trước giờ nguyên chủ luôn có ác ý đối với anh, nên bị người giúp việc hiểu lầm cũng không có gì lạ.
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng đang hôn mê, bất đắc dĩ nói: "Anh mau giải thích giúp tôi đi."
***
Một đám người hầu đứng tụ tập trước cửa phòng ngủ, xì xào bàn tán.
Cố Sanh Sanh gả đến Thẩm gia được ba tháng, oán khí ngập trời. Mấy ngày gần đây còn đuổi hết hộ lý của Thẩm Vọng đi, không cho người hầu ở lại biệt thự qua đêm, tự mình đóng vai quả phụ chung tình, nổi danh đến mức người qua đường ai cũng đều biết.
Giờ cô nói Thẩm Vọng đêm qua không cẩn thận nên mới bị té cầu thang, có ma tin nổi.
Cố Sanh Sanh cũng lười giải thích: "Có ai giúp tôi đỡ Thẩm tiên sinh về phòng ngủ không?"
Nghe Cố Sanh Sanh nói, đám người không hẹn mà cùng nhau lui về sau ba bước, như vừa thấy quái vật hiện hình.
Cố Sanh Sanh nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
"Ngoài hộ lý riêng, tiên sinh không chấp nhận bất kỳ ai khác hầu hạ ngài ấy đâu ạ. Lần trước có người giúp ngài ấy lau mặt mà thiếu chút nữa thôi là bị vặn rớt cánh tay rồi..."
Một người giúp việc lớn tuổi họ Chu bĩu môi lên tiếng, đám người xung quanh liền gật đầu đồng tình.
Cố Sanh Sanh bất lực đáp: "Tình trạng bây giờ của tiên sinh không ổn cho lắm, trước tiên gọi bác sĩ tới đi! Chuẩn bị thêm chút đồ ăn thanh đạm nữa."
Không một ai đáp lại. Cố Sanh Sanh lạnh lùng nhìn về phía cửa, vừa vặn chạm phải nụ cười giễu cợt của dì Chu. Dì Chu kia cũng không hốt hoảng, ngoài mặt cười cười đáp lại một tiếng rồi dẫn đám người hầu đi nơi khác.
Cố Sanh Sanh cố nhớ lại, tất cả người hầu ở đây đều là từ bên nhà cũ của Thẩm gia đưa qua, dì Chu lại là tâm phúc của phu nhân Thẩm gia, lúc nào cũng dùng danh nghĩa của phu nhân để nói chuyện với cô.
Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn về phía Thẩm Vọng. Trên mặt anh vẫn còn băng vải, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào. Ngần ấy thời gian, bên cạnh hắn luôn có một người vợ không giây phút nào mà không tìm cách dồn hắn vào chỗ chết, một lũ người hầu không để hắn vào mắt, thật không hiểu nổi làm thế nào mà hắn chịu đựng được.
Qua một lúc lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Dì Chu dẫn một vị bác sĩ trung niên tiến vào. Bác sĩ dò hỏi: "Thẩm tiên sinh bị làm sao ạ?"
Cố Sanh Sanh nói: "Cơ thể anh ấy yếu lắm, còn bị ngã từ trên xe lăn xuống, bác sĩ mau giúp tôi kiểm tra anh ấy một chút xem chân có bị ảnh hưởng không."
Bác sĩ mở hòm thuốc ra, đeo bao tay vào và kiểm tra Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đang sốt không còn ý thức, cơ bắp vẫn căng chặt, dứt khoát kháng cự không cho bác sĩ chạm vào người.
Cố Sanh Sanh nắm lấy tay Thẩm Vọng, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ đến khám cho anh, không có chuyện gì đâu."
Thẩm Vọng không biết có nghe được hay không, vị bác sĩ kia vô tình liếc Cố Sanh Sanh một cái.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra một lượt, nói Thẩm Vọng chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, bôi chút rượu thuốc lên chỗ trật khớp là được.
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng thở ra, may mà không động vào vết thương cũ trên chân.
Bác sĩ lại lôi ra một lọ thuốc nước, nói: "Phu nhân, giúp tôi đè tay Thẩm tiên sinh một chút."
Thấy kim tiêm lóe sáng, Cố Sanh Sanh sởn tóc gáy: "Còn phải tiêm nữa à?"
Bác sĩ giải thích: "Chỉ là tiêm chút dưỡng chất thôi. Thẩm tiên sinh ăn cơm ít quá, phải tiêm thì mới mau hồi phục sức khỏe được."
Cố Sanh Sanh cầm tay Thẩm Vọng lên nhìn chăm chú. Mu bàn tay tái nhợt gầy gò đầy những lỗ kim, gân xanh nổi lên trông thật dọa người.
"Thời gian gần đây anh ấy đều phải tiêm hả?" Cố Sanh Sanh nhíu mày nói: "Đồ ăn có chất dinh dưỡng, lại không ăn, khỏe lên được mới là chuyện lạ."
Dì Chu cười cười chen lời: "Phòng bếp đưa đồ ăn lên, tiên sinh không thèm đụng lấy một miếng. Với lại, trước kia phu nhân cũng không biết chuyện này sao ạ?"
Cố Sanh Sanh tức giận bật cười: "Không chăm sóc đàng hoàng cho tiên sinh, bà còn dám chất vấn ngược lại tôi?"
Dì Chu ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với cặp mắt sắc bén như nước mùa thu. Không biết vì sao trong lòng bà khẽ hoảng một chút, đem những lời định nói ra nuốt ngược trở lại.
Hôm nay Cố Sanh Sanh giống như một người khác, khí thế áp bức làm bà ta cảm thấy tê dại.
Cố Sanh Sanh hỏi sao cơm còn chưa được đưa đến, dì Chu liền vội vàng đáp lời: "Phòng bếp đã làm xong, tôi xuống mang lên ngay đây ạ!"
Bác sĩ đứng xem một màn, lặng lẽ kê ít thuốc rồi dặn dò Cố Sanh Sanh đúng giờ cho Thẩm Vọng uống, sau đó liền xin phép ra về.
Chờ bác sĩ đi rồi, Cố Sanh Sanh nghiêm túc nhìn Thẩm Vọng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ tiêm cho anh nữa đâu."
Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tay anh đẹp như vậy, lại bị đâm thành cái dạng này, thật là phí của trời mà."
Thẩm Vọng: "..."
Chân mày Thẩm Vọng khẽ nhăn lại, thần sắc lạnh nhạt. Lòng Cố Sanh Sanh như bị ai cù, nổi ý tò mò hình dáng của cặp mắt phía dưới mảnh băng vải kia. Thế nhưng ngón tay cô chỉ nhẹ nhàng vụt qua băng vải, sờ đến trán Thẩm Vọng.
Vẫn còn nóng quá. Vừa nãy vị bác sĩ kia còn chưa kịp tiêm cho Thẩm Vọng mũi hạ sốt, có thể khỏi bệnh được không đây? Cố Sanh Sanh sốt ruột lo lắng nhìn Thẩm Vọng.
Tiếng đập cửa lại truyền đến: "Phu nhân, đồ ăn đến rồi ạ."
Cố Sanh Sanh lười biếng trả lời: "Có những gì vậy?"
Dì Trương dẫn một đám người hầu đem đồ ăn đặt trên bàn kê sát cửa sổ và lần lượt mở nắp ra.
Gà Cung Bảo, giò hầm,