Cố Sanh Sanh mặt mày choáng váng: "Thật đúng là..."
Trước kia, người hầu trong phủ đệ Cố gia từ trên xuống dưới ai cũng ôn hòa và nhất mực trung thành với gia chủ, Cố Sanh Sanh chưa bao giờ gặp qua một kẻ giúp việc nào dám quay lưng lại với chủ nhân của mình. Thế giới này so với thế giới của cô thật sự khác nhau một trời một vực.
Cố Sanh Sanh lại nhìn Thẩm Vọng đang hôn mê trên giường, rồi nhìn sang mặt đất đầy mảnh vỡ hỗn độn, đành mang vẻ mặt đau khổ đứng dậy dọn dẹp.
Một nữ giúp việc từ phía ngoài cửa đi vào: "Phu nhân, để tôi dọn cho ạ."
Cố Sanh Sanh giật mình, vẫn có người không bỏ theo dì Chu cơ đấy: "Chị là..."
Nữ giúp việc cung kính đáp lời: "Tôi họ Lý, phu nhân cứ gọi tôi là chị Lý ạ."
Chị Lý trông khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt phúc hậu qua nhiều tháng năm đã chứa đầy những dấu ấn của nỗi vất vả khổ cực. Cố Sanh Sanh nhìn chị gật đầu: "Vất vả rồi."
"Không vất vả, chuyện nên làm mà." Chị Lý tay chân nhanh nhẹn thu dọn đống mảnh sứ vỡ và lau khô sàn nhà.
Cố Sanh Sanh sai chị Lý mang một thau nước mát đến, nhúng ướt khăn lông rồi tự tay lau sạch trán cùng gương mặt của Thẩm Vọng.
Chị Lý thấy Cố Sanh Sanh động tác tuy có chút vụng về nhưng cực kỳ cẩn thận, thầm nghĩ bụng những lời đồn thổi của đám người làm kia quả nhiên chẳng đáng tin chút nào, vị phu nhân trẻ trung này làm gì giống như lời họ nói đâu chứ. Cô gái này rõ ràng mệnh khổ, tuổi nhỏ mà đã phải gả cho một người tàn phế như thế này.
Thay hai lần nước nhưng người Thẩm Vọng vẫn còn nóng hổi, bờ môi càng lúc càng khô nứt.
Chị Lý lo lắng nói: "Ai da, sốt như thế này lỡ viêm phổi thì sao. Hay ta gọi xe cứu thương đi phu nhân?"
Bàn tay Cố Sanh Sanh áp lên trán Thẩm Vọng. Khuôn mặt tái nhợt nóng rang, viêm dương khí trong cơ thể xung đột tán loạn, tình hình lúc này thật sự không ổn chút nào.
Cô cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói: "Chị Lý, chị xuống nhà trước đi. Mình tôi chăm sóc cho tiên sinh đủ rồi."
Chị Lý định nói gì đó rồi lại thôi, đành mở miệng: "Vậy tôi xuống nhà trước. Phu nhân có muốn ăn gì không? Tôi chuẩn bị cho cô."
Cố Sanh Sanh nói: "Không cần đâu, tí nữa tôi sẽ tự nấu cháo cho anh ấy."
Chị Lý bưng đống đồ ăn thừa mang ra ngoài.
Cố Sanh Sanh khóa trái cửa, quay về bên cạnh giường, khom lưng nhìn Thẩm Vọng bộc bạch: "Thiên Đạo trên cao, tôi đây vì muốn cứu mạng anh, không phải muốn song tu với anh đâu nhé."
Người đàn ông nằm trong chăn đệm màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch như ánh trăng, nghe Cố Sanh Sanh nói xong nửa miếng phản ứng cũng không có.
Cố Sanh Sanh sốc chăn lên, nắm tay Thẩm Vọng, từng ngón tay lồng vào bàn tay anh, mười ngón bện lại một chỗ, lòng bàn tay dán chặt lấy nhau. Luồng Viêm dương khí mạnh mẽ trong nháy mắt phóng thẳng về phía cô, nguồn linh lực khổng lồ dâng trào mãnh liệt trong cơ thể, chỉ sợ ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể chịu đựng được, nổ tan xác mà chết. Cố Sanh Sanh lại không bị ảnh hưởng chút nào, thể chất cô thủy hệ thuần âm, là lô đỉnh thượng hạng sinh ra dành cho những người thể chất Viêm dương như thế này.
Cố Sanh Sanh nhắm mắt, Viêm dương được linh khí mỏng manh trong cơ thể chuyển vận. Cô trấn áp dòng điện bạo liệt hỗn loạn xuống dưới, rồi lại từ từ truyền về cơ thể Thẩm Vọng.
Cuối cùng cũng xong, mồ hôi ướt đẫm hết cả sống lưng rồi. Cố Sanh Sanh mở mắt, duỗi tay sờ lên trán Thẩm Vọng.
Trán Thẩm Vọng không còn nóng nữa, chân mày cũng buông lỏng dần ra. Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng thở một hơi, vô tình ngửi thấy một mùi chua loét từ trên người mình.
Cố Sanh Sanh chạy thẳng vào toilet, khắp mặt cô lúc này toàn là mồ hôi nhớp nháp pha lẫn thứ tro đen kì quái. Cô cầm khăn lông ướt chà sát một hồi lâu, một mảng da thịt trắng mịn từ từ hiện ra.
Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, vặn vòi nước giặt khăn thật sạch một lần nữa. Ngẩng đầu lên liền thấy làn da thâm sạm xỉn màu đã biến mất, mấy vết sẹo rỗ lấm tấm trên mặt bay mất dạng, lỗ chân lông cũng thu nhỏ lại rất nhiều. Không biết có phải là ảo giác hay không, cô có cảm giác sống mũi to như chân núi cùng chiếc cằm dài nhọn hoắc kia hình như đã co lại một chút rồi.
Trời cao có mắt, đúng là có lòng tốt sẽ được báo đáp mà! Cố Sanh Sanh giặt khăn lông thêm lần nữa, bọt nước cùng bụi bẩn chảy theo cống thoát nước, lấy nước ấm rửa sạch khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của mình.
Linh khí ở thế giới này quá loãng nên thức ăn trong không khí cũng không sạch sẽ gì. Cô vận khí một vòng, những thứ ô uế trong người được đưa ra ngoài phân nửa, cơ thể bỗng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, tai thính mắt tinh hơn.
Cố Sanh Sanh trước giờ chỉ biết song tu bừa bãi thật đáng sợ, thật không biết song tu đúng chỗ lại tốt như thế này. Cô vui vẻ ôm bụng nghĩ ngợi, thì ra song tu cũng không có quá đáng như mình nghĩ.
Thẩm Vọng mê man ngủ liền một mạch. Trong giấc mơ còn cảm nhận được có người gắt gao nắm tay mình, thậm chí còn sờ trán vài lần nữa.
Bàn tay đó thật dịu dàng.
Ký ức phủ đầy bụi bị xé toạc một mảng.
"Bảo bảo bị sốt rồi, đau đầu không con?"
"Xin lỗi con, giờ mẹ phải đi công tác rồi, mẹ sẽ cố gắng nhanh chóng trở về ăn sinh nhật cùng bảo bảo nhé?"
"Bảo bảo ơi?"
Cậu nhóc nhỏ trốn trong chăn không thèm lên tiếng, ra sức chống cự để được mẹ dỗ dành.
Người phụ nữ nghiêm túc nói lời xin lỗi: "Bảo bảo của mẹ, bây giờ mẹ phải ra sân bay rồi. Con thật sự không muốn nói gì với mẹ sao?"
Cậu bé nắm chặt chăn, bướng bỉnh không chịu lòi đầu ra, ấm ức hờn dỗi nói: "Con ghét mẹ..."
Người phụ nữ bất đắc dĩ thở dài: "Bảo bảo, hẹn gặp lại."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cậu bé nắm chặt tờ giấy khen chưa kịp khoe với mẹ, ngủ thiếp đi. Chờ mẹ trở về phải khoe thật đàng hoàng mới được.
Cậu bé nhỏ ngây thơ hồn nhiên, vẫn chưa biết được trên thế giới có một loại chia xa, là không bao giờ có thể gặp lại.
Một cảm giác oi bức khó chịu đánh thức Thẩm Vọng, anh khẽ giãy giụa, chăn trên người theo đó rơi xuống đất.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi nóng trên cổ chảy dọc xuống, đầu óc không được tỉnh táo, nếu không cũng không đến mức nhớ lại những chuyện cũ ngày xưa.
Tâm trạng Thẩm Vọng sa sút cực hạn, ấn chuông phía trên đầu giường, vô tình chạm phải ly nước liền thẳng tay hất bay xuống đất.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, một mùi hương ẩm ướt ấm áp vội vàng chạy đến. Giọng nói ngọt ngào non nớt như xua tan mọi lo lắng: "Anh không sao chứ? Ơ, chăn bị rơi mất rồi!"
Tiếng bước chân lộc cộc chạy đến bên cạnh giường, Cố Sanh Sanh mang chăn đắp lại trên người anh, đè hai bên mép chăn lại, chẳng trách lại nóng như vậy.
Thẩm Vọng đưa tay hất chăn ra. Sức lực anh đã khôi phục lại một chút, nhấc tay một cái chẳng khó khăn gì.
Cố Sanh Sanh cũng không tức giận, cao hứng nói: "Khỏe như vậy, hết sốt rồi à?"
Bàn tay mang theo hơi nước ấm áp sáp lại, mùi hương kia càng rõ ràng hơn, chính là hương tường vi.
Thẩm Vọng đang phân tâm nên để cho cô sờ soạng tới lui. Bàn tay mềm mại mát lạnh đặt trên trán, ngừng lại một lúc.
Rất lâu về trước, đã từng có một bàn tay ôn nhu phủ lên trán anh như thế này.
Lại nghĩ đến chuyện trong mơ nữa rồi. Thẩm Vọng nhíu mày, mặt trầm như nước: "Ban ngày ban mặt tắm táp cái gì!"
Không hiểu sao lại tự nhiên nổi nóng. Cố Sanh Sanh tâm tình rất tốt, không so đo với người bệnh: "Hạ sốt rồi đó. Đúng rồi, anh rung chuông làm gì?"
Thẩm Vọng: "Tôi muốn gọi người hầu."
Cố Sanh Sanh ngồi xuống mép giường, trực tiếp xếp chân lên, vừa mò tìm kem dưỡng da vừa nói: "Tôi